Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 220: Vô hình trang bức trí mạng nhất

**Chương 220: Vô hình đoạt mạng**
Khi thấy người gây ra động tĩnh lớn như vậy là đồ đệ nhà mình, Điền Bất Dịch cảm thấy cơn giận lập tức tan biến không còn dấu vết, ngược lại vui mừng không thôi. Đồ đệ nhà mình, tại địa bàn nhà mình, đương nhiên là muốn làm càn thế nào thì làm càn thế nấy.
Trương Tiểu Phàm xông vào Thủ Tĩnh đường, liếc mắt liền thấy Lâm Kinh Vũ, thân hình dừng lại, buột miệng kêu lên: "Kinh Vũ, ngươi... Sao ngươi lại tới đây?"
Mấy năm không gặp, tất cả mọi người đã trưởng thành, Lâm Kinh Vũ trên dưới đánh giá Trương Tiểu Phàm một phen, thấy hắn thanh sam lỗi lạc, thân thể khỏe mạnh, trên người lại đeo ba thanh k·i·ế·m, cũng không khỏi vì người bạn thuở nhỏ của mình mà cao hứng.
"Sư huynh ta đến thông báo một số việc, ta liền tiện thể đi theo để thăm ngươi."
Trong lòng Trương Tiểu Phàm nóng lên, bùi ngùi mãi thôi, khẽ gật đầu, nói: "Chúng ta lát nữa trò chuyện tiếp."
Sư trưởng ở phía trước, hắn tự nhiên không tiện cùng Lâm Kinh Vũ nói nhiều, liền sải bước đi đến trước người Điền Bất Dịch, Tô Như, q·u·ỳ rạp xuống đất, ôm quyền nói: "Sư phụ, sư nương, đệ t·ử đã trở về."
Điền Bất Dịch cảm thấy vui vẻ, mang trên mặt nụ cười vui vẻ, nói: "Ừm, đứng lên đi! Xem ra lần lịch lãm này, ngươi thu hoạch không nhỏ, thế mà lại đeo ba thanh k·i·ế·m trở về."
Trương Tiểu Phàm đứng dậy, nghe vậy gãi gãi sau gáy, cười ngây ngô nói: "Đệ t·ử vận khí tốt, lại gặp quý nhân tương trợ, có chút thu hoạch."
Nói xong, hắn c·ở·i thanh Xích Long k·i·ế·m đang đeo trên vai trái xuống, hai tay dâng lên, đưa đến trước mặt Điền Bất Dịch, nói: "Sư phụ, thanh Xích Long k·i·ế·m này là đệ t·ử tặng cho sư phụ làm lễ vật."
Điền Bất Dịch cực kỳ vui mừng, Tô Như nhìn Điền Bất Dịch cười nói: "Đứa t·r·ẻ này thật sự đã lớn rồi, đã biết hiếu kính sư phụ, ha ha."
Điền Bất Dịch cũng không quá để ý đến thanh k·i·ế·m mà Trương Tiểu Phàm dâng lên, hắn càng xem trọng phần hiếu tâm này của đồ đệ, song khi tay hắn vừa chạm vào vỏ k·i·ế·m, sắc mặt lập tức thay đổi. Bởi vì hắn cảm ứng được hỏa linh khí tỏa ra từ thanh k·i·ế·m này còn mạnh hơn cả Xích Linh của hắn.
Kinh ngạc nhìn thanh trường k·i·ế·m có vẻ ngoài hoa lệ vạn phần trong tay, không nhịn được nắm chặt chuôi k·i·ế·m, khẽ rút ra...
"Ngang"
Ngay tại nháy mắt khi hắn rút ra một đoạn thân k·i·ế·m, một tiếng long ngâm t·r·ố·ng rỗng vang lên. Một tiểu long màu vàng đỏ huyễn hoặc to bằng cánh tay từ thân k·i·ế·m thoát ra, uốn lượn quanh vỏ k·i·ế·m rồi thuận theo cánh tay hắn quấn lên.
Điền Bất Dịch chợt cảm thấy linh lực trong cơ thể so với ngày thường sinh động không biết gấp bao nhiêu lần, lúc này nếu điều động linh lực, tất nhiên sẽ nhanh hơn so với thường ngày, mà uy lực cũng sẽ tăng cường thêm mấy phần.
"Nha..."
Không riêng gì Tống Đại Nhân, Điền Linh Nhi và các đệ t·ử, ngay cả Điền Bất Dịch cùng Tô Như đều cùng nhau phát ra một tiếng kinh hô. Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ liếc nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Bang"
Điền Bất Dịch đột nhiên đứng dậy, trừng lớn mắt một tay rút toàn bộ Xích Long k·i·ế·m ra khỏi vỏ, Tô Như rốt cục không nhịn được thất thanh nói: "Cửu t·h·i·ê·n Thần Binh, cái này... Cái này vậy mà..."
Điền Bất Dịch mừng rỡ như điên, ánh mắt sáng rực nhìn Trương Tiểu Phàm trước mắt, nói: "Lão thất, thanh k·i·ế·m này ở đâu ra?"
Trương Tiểu Phàm cười toe toét nói: "Đệ t·ử tìm thấy xích đồng chi tinh cùng đen bóng tinh p·h·ách ở ven một hồ dung nham dưới lòng đất, lại gặp quý nhân tương trợ, cho đệ t·ử góp chút Cửu t·h·i·ê·n Huyền t·h·iết, giúp đệ t·ử luyện thành ba thanh k·i·ế·m này."
"Ba thanh?" Trong Thủ Tĩnh đường lập tức vang lên một tràng âm thanh hít vào khí lạnh chỉnh tề, Tề Hạo càng là toàn thân chấn động, ôi chao! Toàn bộ Long Thủ Phong cũng chỉ có một thanh t·r·ảm Long k·i·ế·m là p·h·áp bảo cấp bậc Cửu t·h·i·ê·n Thần Binh, Đại Trúc Phong này lập tức có ba thanh, khí vận này...
Tô Như nhìn Trương Tiểu Phàm với ánh mắt sáng rực, nhìn chằm chằm hai thanh k·i·ế·m khác sau lưng hắn, cười tủm tỉm ôn nhu nói: "Tiểu Phàm, ngươi đặt tên thanh k·i·ế·m cho sư phụ ngươi là Xích Long, đã có rồng, vậy nhất định phải có Phượng chứ?"
"Khụ khụ..." Điền Bất Dịch suýt chút nữa bật cười, may mà hắn còn chú ý uy nghiêm sư trưởng của mình, không có thật sự bật cười, đổi thành từng tiếng ho khan. Sư muội này, lại còn muốn đưa tay đòi p·h·áp bảo với đ·ứa t·r·ẻ, ngươi không ngại sao?
Tô Như không vui trừng mắt nhìn hắn một cái, thế nào? Hợp lại ngươi có được Cửu t·h·i·ê·n Thần Binh, ta liền không thể hỏi một chút sao?
Trạng thái phản ứng chậm nửa nhịp của Trương Tiểu Phàm bắt đầu thể hiện, hắn hoàn toàn không nghe ra ẩn ý của Tô Như, hơi ngượng ngùng sờ ót cười ngây ngô nói: "Đúng vậy ạ! Hai thanh k·i·ế·m này một thanh gọi là Hỏa Phượng, một thanh gọi là t·h·i·ê·n Hoàng. Vị quý nhân kia nói, Phượng là giống đực, Hoàng là giống cái, hai thanh k·i·ế·m này vốn là một đôi."
"Chính ta dùng Hỏa Phượng, chờ sau này ta có người trong lòng, liền đem t·h·i·ê·n Hoàng tặng cho nàng, vừa vặn ứng với ý 'Phượng Cầu Hoàng'."
Tô Như trợn mắt há hốc mồm, im lặng không nói. Điền Bất Dịch bất đắc dĩ liếc nhìn nương tử nhà mình một chút, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Bên kia, Điền Linh Nhi lại đột nhiên chạy đến trước mặt Trương Tiểu Phàm, không vui gắt giọng: "Ai nha, sư đệ, ngươi làm như vậy chẳng phải là muốn để một thanh Cửu t·h·i·ê·n Thần Binh bị bỏ xó sao? Như vậy quá lãng phí đi?"
"Ây... Cái này... Sư tỷ nói... Phải." Trương Tiểu Phàm nhìn gương mặt xinh đẹp, mỹ lệ, thổi qua liền vỡ của Điền Linh Nhi trước mặt, luống cuống tay chân lắp bắp nói.
Điền Linh Nhi dương dương đắc ý vươn tay, nói: "Cho nên! Ngươi trước tiên đem t·h·i·ê·n Hoàng giao cho ta bảo quản, chờ sau này ngươi có người trong lòng, ta sẽ trả lại cho ngươi, ngươi lại mang đi tặng người. Như vậy vừa không lãng phí Cửu t·h·i·ê·n Thần Binh, lại không chậm trễ đại sự chung thân của ngươi, ngươi nói có đúng không?"
Tô Như dở khóc dở cười nói: "Linh Nhi không nên hồ nháo, sao có thể..."
"Được ạ!" Ai ngờ Tô Như còn chưa nói hết câu, Trương Tiểu Phàm liền th·ố·n·g k·h·o·á·i đáp ứng, sau đó trực tiếp cởi thanh t·h·i·ê·n Hoàng tinh xảo, nhỏ nhắn xuống, bỏ vào trong tay Điền Linh Nhi.
Hả? A? Ừm!
Điền Bất Dịch và Tô Như ngạc nhiên liếc nhau, sau một khắc trong mắt hiện lên một vòng hiểu rõ, nhìn về phía Trương Tiểu Phàm ánh mắt trở nên có mấy phần khác thường.
Bên kia, Tống Đại Nhân và mấy người khác cũng đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ cũng hiểu ra điều gì đó, trên mặt đều lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.
Tề Hạo cũng nhìn rõ một vài chuyện, ý nghĩ ban đầu trong lòng nhạt đi. Cửu t·h·i·ê·n Thần Binh làm lễ vật, hắn cũng không có thủ bút lớn như vậy.
Tựa hồ tất cả mọi người đều hiểu ra một vài chuyện, duy chỉ có Điền Linh Nhi lại chẳng hiểu gì cả, nàng vui vẻ vỗ vỗ vai Trương Tiểu Phàm, được lợi còn khoe mẽ cười nói: "Như vậy mới đúng chứ! Sư tỷ nhất định sẽ giúp ngươi giữ gìn cẩn thận."
"Ài hắc hắc, tạ ơn sư tỷ." Trương Tiểu Phàm ngây ngô cười nói.
Điền Linh Nhi nhảy cà tưng đi ra hai bước, không kịp chờ đợi nắm chặt chuôi k·i·ế·m, rút k·i·ế·m ra khỏi vỏ.
"Keng"
k·i·ế·m vừa ra khỏi vỏ, một âm thanh sắc nhọn chói tai liền vang lên, một Hỏa Phượng Hoàng mini toàn thân bốc cháy hừng hực bay ra từ thân k·i·ế·m, quấn quanh Điền Linh Nhi múa lượn.
"Đẹp quá! Ha ha ha..." Điền Linh Nhi vui mừng hớn hở giơ k·i·ế·m xoay một vòng, cười không ngừng, váy đỏ trên người cùng Hỏa Phượng Hoàng bay múa càng tôn lên vẻ đẹp của nhau.
Nhìn Điền Linh Nhi cầm k·i·ế·m xoay quanh, Trương Tiểu Phàm ngơ ngác lẩm bẩm nói: "Đúng vậy a! Đẹp quá..."
Nói xong lại giống như nhớ tới điều gì đó, đột nhiên lấy tay nắm chặt chuôi k·i·ế·m Hỏa Phượng, "xoẹt" một tiếng rút k·i·ế·m ra khỏi vỏ.
"Keng"
Lại là một âm thanh chói tai cao vút vang lên, một Hỏa Phượng Hoàng có màu sắc hơi tối, lại càng có vẻ trầm ổn bay ra. Hỏa Phượng Hoàng ban đầu còn quấn quanh Điền Linh Nhi bay múa, đột nhiên bay về phía Hỏa Phượng Hoàng đỏ sẫm kia.
Hai con Hỏa Phượng Hoàng bay múa chơi đùa trong hư không giữa Trương Tiểu Phàm và Điền Linh Nhi, khi thì Bỉ Dực Song Phi, khi thì giao cổ xoay tròn, từng sợi ánh lửa ẩn hiện trên toàn thân hai con Hỏa Phượng Hoàng, nhìn qua lộng lẫy.
Điền Linh Nhi nhìn hai con Hỏa Phượng Hoàng với đôi mắt đầy sao, Trương Tiểu Phàm ngơ ngác nhìn nàng, Điền Bất Dịch, Tống Đại Nhân và những người khác lại đang nhìn Trương Tiểu Phàm.
Nếu như nói vừa rồi còn chỉ là suy đoán, như vậy hiện tại hiển nhiên đã có thể khẳng định, không ngờ tiểu sư đệ mày rậm mắt to, chất phác, đàng hoàng này, tâm lại còn rất lớn.
Bất quá bọn hắn cũng có thể hiểu được, Trương Tiểu Phàm sau khi nhập môn, vẫn luôn đi theo Điền Linh Nhi, mỗi ngày cùng nhau lên núi chém hắc tiết trúc, cùng nhau đùa giỡn, có chuyện gì Điền Linh Nhi luôn luôn là người đầu tiên nhảy ra bênh vực Trương Tiểu Phàm.
Mặc dù không phải thanh mai trúc mã, nhưng cũng coi là thanh mai trúc mã, tiểu t·ử này t·h·í·c·h tiểu sư muội, cũng không có gì lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận