Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 72: Bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động

Chương 72: Bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động
Rất nhiều người đều cho rằng Bách Việt là một quốc gia, La Trường Phong năm đó khi xem kịch cũng cho rằng như vậy, có thể nhận thức này là sai lầm.
"Bách Việt" là danh xưng mà người Trung Nguyên dùng để gọi chung các bộ tộc Cổ Việt ở vùng duyên hải phía Nam, bởi vì các bộ tộc Cổ Việt này đông đảo, hỗn loạn, lại thêm người Trung Nguyên không hiểu rõ lắm về nó, cho nên gọi là Bách Việt.
Giống như bộ lạc Chúc Dung và bộ lạc Hậu Thổ, mặc dù đều có nguồn gốc từ bộ lạc Thượng Cổ, do tổ tiên chinh chiến thiên hạ thất bại, bị đánh tan rồi di chuyển đến đây cắm rễ, xem như di dân Thượng Cổ, nhưng khi đã tụ cư ở đây, bọn họ đều thuộc phạm trù bộ tộc Cổ Việt, đều có thể xưng là người Bách Việt.
Nơi Bách Việt phạm vi vô cùng rộng lớn, từ Giao Chỉ đến Hội Kê bảy, tám ngàn dặm, Bách Việt sống hỗn tạp, đều có dòng dõi riêng.
Cũng chính là từ vùng nam bộ Giang Tô sau này, dọc theo bờ biển đông nam Thượng Hải, Chiết Giang, Phúc Kiến, Quảng Đông, Hải Nam, Quảng Tây và Bắc Bộ Việt Nam, một dải dài tới bảy, tám ngàn dặm hình bán nguyệt, đều là địa khu phân bố của bộ tộc Cổ Việt, rải rác cục bộ còn bao gồm Hồ Nam, Giang Tây và An Huy các nơi.
Bách Việt có rất nhiều chi nhánh, bao gồm Ngô Việt, Dương Việt, Đông Âu, Mân Việt, Nam Việt, Tây Âu, Lạc Việt các loại đông đảo chi hệ Việt tộc, hai ngàn năm sau, dần dần diễn hóa thành các dân tộc thiểu số như dân tộc Choang, dân tộc Bố Y, dân tộc Động, dân tộc Lê, dân tộc Thái, dân tộc Cao Sơn, dân tộc Mao Nam, dân tộc Mục Lao, dân tộc Thủy.
Nơi ở của bộ lạc Chúc Dung thuộc về cảnh nội Ngô Việt, ở gần Ôn Châu, Chiết Giang đời sau.
Các bộ tộc ở Bách Việt không phải tất cả đều sống chung hòa bình, mà cũng thường xuyên công phạt lẫn nhau, chiếm đoạt lẫn nhau, cướp đoạt lẫn nhau, cho nên liên minh cũng chính là trạng thái bình thường, minh hữu càng nhiều, bộ tộc tự nhiên càng an toàn.
Bộ lạc Chúc Dung bởi vì ở gần bộ lạc Hậu Thổ, lại thêm hai tộc đều có những thứ đối phương cần thiết, thực lực lại không chênh lệch nhiều, cho nên từ ban đầu hai tộc đã duy trì quan hệ hữu hảo, giúp đỡ lẫn nhau, thế hệ tích lũy xuống, tình cảm hai tộc tự nhiên càng thêm thâm hậu, thành mối quan hệ ai cũng không thể thiếu ai.
Mà quốc gia duy nhất có thể xưng là quốc gia ở Bách Việt, chính là Việt quốc ở Ngô Việt, quốc đô vẫn tại Hội Kê, quốc vương Việt quốc này tên Bá Lịch, chính là cháu đời thứ mười lăm của Việt Vương Câu Tiễn, nguyên bản ở thời đại Câu Tiễn, sau khi hội minh Từ Châu, Việt quốc đã dời đô đến Lang Gia.
Đáng tiếc về sau Việt quốc bị Sở quốc đánh bại, thế lực còn sót lại trốn về Hội Kê, kéo dài hơi tàn, xem như bị đánh về quê quán.
Bất quá lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, Việt quốc dù gặp đại bại, cơ hồ xem như bị diệt, nhưng cũng không phải những bộ lạc thổ dân ở Bách Việt có thể chống đỡ, cho nên Việt quốc lịch đại quân vương tự phong làm Bách Việt Vương, bọn họ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Đương nhiên, giới hạn ở Ngô Việt và Dương Việt cùng các bộ tộc phụ cận, những nơi xa hơn căn bản không ai mua trướng, cho nên Bá Lịch - Bách Việt Vương này có phần hữu danh vô thực.
. . .
Người của bộ lạc Hậu Thổ mang theo lượng muối nhiều hơn so với những năm trước, nhận được hạt giống lương thực rau quả, cùng nông dân mà Chúc Dung phu nhân tặng cho bọn họ, vui vẻ trở về.
Vô Song Quỷ lại lưu lại, bởi vì hắn không nỡ mỹ thực của bộ lạc Chúc Dung, sau khi được Diễm Linh Cơ mang theo, hưởng qua hương vị của khoai lang, khoai tây, bắp ngô, dưa leo, cà chua cùng các đồ ăn khác, nói gì cũng không chịu đi.
Hậu Thổ phu nhân dở khóc dở cười nói với hắn, bọn họ đã nhận được hạt giống của những thức ăn này, có thể tự trồng, thế nhưng không có tác dụng.
Vô Song Quỷ tuy tư duy đơn giản, nhưng không ngốc, muốn tự trồng ra thì còn phải chờ một thời gian rất dài, mà lại có một vài thứ theo lời đại trưởng lão nói đã qua thời điểm, hiện tại không trồng được, phải đợi sang năm.
Nhưng bộ lạc Chúc Dung có dự trữ, những củ khoai lang khoai tây kia đặt trong địa động, rất lâu cũng không hỏng, còn có bắp ngô phơi khô, mặc dù ban đầu ăn hơi cứng, nhưng hắn là người có thể nhai cả bắp ngô, còn sợ nó cứng rắn sao?
Thấy không thuyết phục được Vô Song Quỷ, Hậu Thổ phu nhân cũng không còn cách nào, đành phải giao phó hắn cho Chúc Dung phu nhân và La Trường Phong.
Hậu Thổ phu nhân không hề có hảo ý, bởi vì gia hỏa này quá tham ăn, nuôi hắn một người, chẳng khác nào nuôi thêm hơn hai mươi nhân khẩu, không sai, lượng cơm ăn một ngày của hắn có thể bằng hai mươi mấy người của bộ lạc Chúc Dung.
May mắn bộ lạc Chúc Dung bây giờ lương thực sung túc, nuôi thêm 20 nhân khẩu không phải vấn đề gì, La Trường Phong liền vui vẻ đáp ứng.
Hậu Thổ phu nhân cũng lên tiếng, có việc gì cần dùng sức, cứ việc sai bảo hắn, không cần khách khí.
Thời gian sau đó Chúc Dung phu nhân bọn họ ngược lại không chút sai bảo Vô Song Quỷ, nhưng bản thân hắn cũng rất hiểu chuyện, trừ thời gian tu luyện, khi rảnh rỗi không có việc gì, hắn sẽ chủ động lên núi vác về lượng lớn củi, ngẫu nhiên còn gánh một đầu gấu nâu hoặc hổ báo lợn rừng trở về.
Xây nhà tạo phòng hắn càng là tiểu công chủ lực tuyệt đối, đào đất xới đất một mình hắn có thể làm công việc của mấy chục người.
La Trường Phong trước đó đã làm ra lưỡi cày sắt của hậu thế, nguyên bản đồ vật này cần một người ở phía sau giữ cày, một hoặc hai người ở phía trước kéo.
Có thể Vô Song Quỷ gia hỏa này, trực tiếp hai tay nắm lấy cày, xuyên sâu vào trong đất rồi chạy về phía trước, người khác cần nửa canh giờ mới có thể cày xong đất, hắn chỉ mất vài phút là giải quyết.
Tóm lại, tất cả mọi người đều cảm thấy, dùng cung ứng lương thực cho hai mươi mấy người để nuôi một Vô Song Quỷ, rất đáng.
Bình thường hắn cùng Diễm Linh Cơ riêng phần mình tu luyện, khi Diễm Linh Cơ nghỉ ngơi, hắn liền thành bạn chơi kiêm tọa kỵ của Diễm Linh Cơ.
Đừng nhìn gia hỏa này to lớn như vậy, giống như người khổng lồ, trên thực tế hắn năm nay mới mười bảy tuổi, vẫn là thiếu niên, đang là độ tuổi thích chơi.
. . .
Bộ lạc ổn định phát triển, thời gian ngày lại ngày trôi qua, nửa năm sau, tứ đại thị nữ và tứ đại chiến sĩ lần lượt luyện thành Việt Nữ kiếm pháp và Trường Phong kiếm pháp, kế hoạch tổ kiến bộ lạc kiếm sĩ đội được đưa vào danh sách quan trọng.
Qua La Trường Phong chọn lựa, bộ lạc Chúc Dung tuyển ra hơn tám mươi thiếu nữ, hơn một trăm bốn mươi thiếu niên làm nhân tuyển kiếm sĩ đội, bọn họ đều là những người có tư chất căn cốt ngộ tính tương đối tốt, có thể nhanh chóng luyện thành kiếm pháp nhất.
Những chiến sĩ khác của bộ lạc và tộc dân vừa đến tuổi, La Trường Phong đem Dịch Cân Đoán Cốt thiên truyền cho bọn họ, đợi đến khi Dịch Cân Đoán Cốt hoàn thành, có thể được truyền Đạo Nguyên Kinh và các loại võ công tuyệt học.
Đợi đến khi nhóm kiếm sĩ đầu tiên tu luyện có thành tựu, lại để bọn họ đi truyền thụ kiếm pháp cho tộc dân khác, cứ như vậy, thực lực tổng hợp của bộ lạc Chúc Dung sẽ tăng trưởng với tốc độ nhanh nhất.
Bộ lạc Chúc Dung phát sinh cải biến thời gian chưa lâu, tạm thời không ai chú ý tới, nhưng theo bộ lạc ngày càng cường thịnh, sớm muộn cũng sẽ bị người ta chú ý tới, ruộng muối ở bờ biển kia cũng sớm muộn sẽ bị phát hiện.
La Trường Phong hi vọng đến khi cần liên hệ với ngoại tộc, bộ lạc Chúc Dung có thể có được tư cách nói "Không" một cách cường thế với bất kỳ ai.
Mà khi bộ lạc Chúc Dung ổn định phát triển, thực lực của tất cả các thành viên trong group chat cũng tích lũy đầy đủ, lần lượt bước lên hành trình đánh vỡ vận mệnh.
Dương Quá và Tiểu Long Nữ đã đâm thủng lớp giấy cửa sổ, đương nhiên, phá không chỉ là giấy cửa sổ, thủ cung sa trên cánh tay Tiểu Long Nữ đã biến mất, hắn cũng thuyết phục Tiểu Long Nữ rời khỏi cổ mộ, ra ngoài sinh hoạt.
Đợi đến ngày Lý Mạc Sầu đột kích, Dương Quá nhẹ nhàng bắt giữ Lý Mạc Sầu, sau đó Tiểu Long Nữ đem Ngọc Nữ Tâm Kinh và hoạt tử nhân mộ cùng nhau giao cho nàng, bản thân mình thì cùng Dương Quá tiêu sái rời khỏi mộ, bắt đầu kiếp sống hiệp lữ của bọn họ.
Một người khác là Nhạc Bất Quần, tín hiệu bánh răng vận mệnh của hắn bắt đầu chuyển động cũng đã xuất hiện, Nhạc Bất Quần đang mài dao soàn soạt muốn làm một vố lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận