Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 84: Bái phỏng

**Chương 84: Bái Phỏng**
"Ô..."
Tiếng báo động khẩn cấp vang vọng Cự Hạp hào, trong loa phát thanh vang lên giọng nói của quan viên phụ trách hệ thống theo dõi.
"Phía trên Cự Hạp hào xuất hiện năng lượng không xác định, tất cả các đơn vị tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, tất cả các đơn vị tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu..."
Phản ứng của binh lính vẫn vô cùng nhanh chóng, trong vòng vài giây sau khi cảnh báo vang lên, bộ máy chiến tranh Cự Hạp hào đã nhanh chóng vận hành.
Trong mười mấy giây ngắn ngủi, nhờ tu luyện Vô Cực Hỗn Nguyên công mà thể chất được tăng cường, các binh sĩ đã tiến vào vị trí của mình.
Trong chớp mắt, toàn bộ Cự Hạp được bố trí đầy binh sĩ, từng người vẻ mặt nghiêm nghị, cầm súng cảnh giới, tất cả hỏa lực tự động vận chuyển, họng pháo chuyển động, nhắm vào đám mây nơi phát ra năng lượng không rõ.
Còn đám bầy viên và các siêu chiến sĩ thì không cần phải nói, khi binh lính đã chuẩn bị sẵn sàng, họ đã tập trung trên boong tàu.
Từng cánh cổng Thời Không Chi Môn mở ra trên boong tàu, nguyên bản Hồ Bát Nhất và Shirley Dương đang ở Siêu Thần học viện truyền thụ ba mươi sáu Thiên Cương võ công, cùng những bầy viên đang chơi đùa bên ngoài, ào ào bước ra.
Giờ khắc này, phía trên Cự Hạp hào mưa gió biến sắc, mây trôi mãnh liệt, trên mặt biển cuồng phong gào thét, sóng biển cuồn cuộn, khiến cho các nhóm chiến đấu của hạm đội Nam Hải xung quanh đều chập trùng theo sóng biển.
Trên mặt luôn nở nụ cười ôn hòa, dường như mọi việc đều được giải quyết ổn thỏa, Doãn Trọng tiến lên vài bước, chỉ vào mặt biển, ôn tồn nói: "Gió lặng..."
Giọng nói của hắn vô cùng dịu dàng, khiến người nghe như tắm gió xuân, âm điệu không cao, nhưng tất cả mọi người đều nghe rõ, giống như câu nói của hắn vang vọng khắp không gian nơi này.
Và theo hai chữ này được thốt ra, cơn gió lớn đang gào thét lại biến mất không một dấu vết.
"Sóng yên."
Doãn Trọng nói ra hai chữ tiếp theo, mặt biển đang cuộn sóng dữ dội, trái với định luật vật lý, bỗng chốc trở nên êm ả, giống như một bức tranh cát được ai đó dùng tay vuốt phẳng.
Mặc dù đã từng chứng kiến uy năng "ngôn xuất pháp tùy" của Doãn Trọng, nhưng mỗi lần nhìn thấy, Đức Khải và các siêu chiến sĩ vẫn vô cùng rung động, nhìn Doãn Trọng với ánh mắt tràn ngập kính ngưỡng.
Đúng vậy, kính ngưỡng, không phải kính sợ. Đối với Doãn Trọng, cho dù hắn có biểu hiện cường đại đến mức nào, cũng sẽ không có ai sợ hãi hắn.
Hắn giống như một bậc hiền nhân, thiện lương, mọi người đối diện hắn, trong lòng chỉ dâng lên sự kính ngưỡng, tôn sùng và yêu mến.
Trong ánh mắt chăm chú của tất cả nhân viên Cự Hạp hào, tầng mây dày đặc trên trời như bị một năng lượng vô hình nào đó chấn vỡ, hư không giống như mặt nước nổi lên gợn sóng.
Sau một khắc, tổng cộng sáu người, mỗi bên ba người, phía sau mọc đôi cánh, dung mạo mỹ lệ với mái tóc vàng, từ trong phiến gợn sóng này xuất hiện, chậm rãi hạ xuống.
Bộ chiến giáp tinh xảo bó sát người làm tôn lên vóc dáng xinh đẹp, lung linh của họ. Chiếc váy ngắn màu đỏ tươi vừa che bắp đùi, khiến họ vừa có vẻ thánh khiết, vừa mang nét quyến rũ khác biệt.
Ở giữa các nàng, một vương tọa hình chữ thập khổng lồ lẳng lặng trôi nổi, phía trên vương tọa là một nữ tử tuyệt sắc, gợi cảm và trưởng thành.
Nàng vắt chéo chân, mái tóc dài màu vàng nhạt mềm mại xõa trên vai, đôi mắt phượng mang theo vẻ lạnh nhạt thấu hiểu tang thương.
Nhưng vẻ lạnh nhạt này, khi nhìn thấy Doãn Trọng, lại chấn động mãnh liệt, trong mắt nàng ánh lên ánh sáng trắng, chỉ là sau vài giây liền biến mất.
Khải Sa có chút thất thần nhìn Doãn Trọng, không cách nào đọc được, điều này không vượt quá dự liệu của nàng, nhưng khí tức phát ra từ hơi thở thầm kín trên người đối phương lại khiến trái tim vốn yên lặng hàng vạn năm của nàng rung động.
Thiện ý, thiện ý vô cùng vô tận, thiện ý không giữ lại chút gì đối với vạn vật trong vũ trụ, thiện ý vô tư chân chính, đây là những gì nàng cảm nhận được từ Doãn Trọng.
Đối mặt Doãn Trọng, Khải Sa đột nhiên có chút hổ thẹn, người như vậy, hay nói đúng hơn là Thần như vậy, mới xứng đáng trở thành tồn tại chư thần chi vương.
Nàng tự nhiên không phải nghi ngờ chính nghĩa trật tự của mình, mà là nàng bỗng nhiên lĩnh ngộ, chỉ có chính nghĩa trật tự dưới sự thiện lương cực độ, mới là chính nghĩa trật tự tốt nhất, chính nghĩa trật tự chân chính.
Mình có thiện lương không?
Khải Sa tự hỏi như vậy, sau đó đáy lòng nàng trầm mặc, trầm mặc kỳ thật cũng là một loại câu trả lời.
Nàng sáng lập chính nghĩa trật tự, mục đích là vì vũ trụ đã biết có trật tự phát triển, điểm xuất phát tự nhiên là có ý tốt.
Có thể trong hàng vạn năm thời gian trôi qua, phần thiện ý này dường như đã biến chất, chính nghĩa trật tự cũng thay đổi thành một bộ pháp tắc lạnh như băng.
Khải Sa phát hiện, nàng vậy mà không cách nào lẽ thẳng khí hùng nói với mình, mình là thiện lương.
Đang lúc Khải Sa lâm vào suy nghĩ của mình, Đức Khải mở miệng: "Ngươi là thần thánh Khải Sa? Các ngươi đến Địa Cầu làm gì?"
Kỳ thật đối với mục đích đến của Khải Sa, trong lòng Đức Khải cơ bản đã nắm chắc. Là tử địch của Ác Ma, đã Morgana đến Địa Cầu, Thiên Sứ theo sát phía sau cũng không phải là chuyện không thể hiểu được.
Thế nhưng, cục diện Địa Cầu ngày nay đã đủ hiểm trở, chỉ riêng Ác Ma và Thao Thiết đã khiến bọn họ vô cùng đau đầu, nếu Thiên Sứ và Ác Ma khai chiến tại Địa Cầu, vậy liệu Địa Cầu có thể thuận lợi bước vào thập kỷ 20 hay không cũng khó mà nói trước được.
Âm thanh của Đức Khải kéo Khải Sa ra khỏi suy nghĩ, ánh mắt nàng cuối cùng cũng rời khỏi Doãn Trọng, nhìn về phía Đức Khải.
Khi nhìn thấy Đức Khải, vẻ mặt nàng liền lộ ra vài phần trêu tức, "Ồ? Đây không phải chiến tranh cuồng nhân Đức Khải sao? Thấy ngươi xong, ta dường như đã hiểu rõ mọi chuyện."
Trên mặt Đức Khải thoáng qua một tia khó chịu, "chiến tranh cuồng nhân" là xưng hô hắn thống hận nhất, bởi vì bốn chữ này đại diện cho nỗi đau sâu thẳm nhất trong lòng hắn.
"Cho ta một phút để đọc lướt qua Địa Cầu... Ân, một thế giới rất xinh đẹp... A, khắp nơi đều là chiến tranh, toàn bộ lịch sử đều là chiến tranh, chiến tranh, chiến tranh... Tử vong, tử vong, tử vong... Khó trách Tử Thần Karl lại hứng thú với các ngươi."
Đức Khải giận dữ nói: "Các ngươi không phải cũng là vì chiến tranh mà đến sao?"
"Vì chiến tranh mà đến? Không không không..." Giọng Khải Sa vẫn bình thản, lười biếng, "Thật sự không phải, chiến tranh có lẽ là chuyện lần sau, nhưng lần này, chúng ta là tới bái phỏng, bái phỏng các ngươi... Ân, Tiên Phật."
Nghe Khải Sa nói vậy, Đức Khải ngược lại có chút kinh ngạc, hắn theo bản năng nhìn về phía Doãn Trọng bên cạnh.
Doãn Trọng mặt không đổi sắc tiến lên hai bước, mỉm cười nói: "Khải Sa cô nương ở trên cao như thế, không giống thái độ bái phỏng a! Đương nhiên, nếu đây là nghi thức của văn minh Thiên Sứ các ngươi, vậy ta tôn trọng văn minh của các ngươi."
Khải Sa... Cô nương?
Thủ hộ ở bên Ngạn và Lãnh đám người đều đưa ánh mắt cổ quái nhìn Khải Sa, đám bầy viên cùng siêu cấp chiến sĩ cũng im lặng nhìn Doãn Trọng.
Mà bản thân Khải Sa lại có chút ngạc nhiên, xưng hô này... khiên nàng không hiểu sao lại cảm thấy mình trẻ ra rất nhiều!
Nàng nhìn Doãn Trọng, khóe miệng hơi cong lên một tia, nói: "A, thật không có ý tứ, Thiên Sứ nghi tiết tự nhiên không phải như vậy, chỉ bất quá ta không hiểu rõ lắm cách thức người Địa Cầu đến cửa bái phỏng, ân, ta có cần chuẩn bị chút lễ vật không? Hay là trước ném một phần thiệp mời?"
Doãn Trọng mỉm cười lắc đầu, nói: "Không, chúng ta đều không phải phàm nhân, không cần tuân theo những tục lễ thế gian kia, kỳ thật nghi thức bái phỏng rất đơn giản..."
Nói đến đây, Doãn Trọng giơ ngón tay lên, vẽ một hình vuông trên không, vừa vặn bao trọn Khải Sa và các thiên sứ hộ vệ bên trong, cái khung đó phía dưới không sai biệt lắm ngang bằng với Cự Hạp hào.
Sau đó trong miệng hắn ôn hòa nói: "Tại phiến khu vực này ta đã định... Cấm chỉ lơ lửng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận