Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 7: Thanh Hà

**Chương 7: Thanh Hà**
Chí Tôn Bảo đứng dậy, bước sang một bên. Thân hắn bỗng nhiên tỏa ra một dải mây bảy màu, che khuất thân hình. Khi đám mây tan đi, Chí Tôn Bảo biến mất không thấy, thay vào đó là một con khỉ thân mang giáp trụ xuất hiện trước mặt Tử Hà.
Tử Hà hơi quay đầu nhìn Chí Tôn Bảo, mỉm cười không chút kinh ngạc, nói: "Nguyên lai ngươi là khỉ tinh a! Hì hì, người phàm nói gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, gả cho khỉ thì khắp núi đi, ta về sau có phải là muốn theo ngươi chạy loạn khắp núi rồi?"
Chí Tôn Bảo nhếch miệng cười, dáng vẻ hắn vẫn giữ nguyên như khi còn hình người, không hề có chút nào giống một con khỉ hoạt bát, nhảy nhót, "Ta là khỉ tinh, nhưng không phải khỉ tinh bình thường. Trước kia người ta đều gọi ta là... Tề Thiên Đại Thánh."
Sắc mặt Tử Hà rốt cuộc thay đổi. Nàng bỗng đứng dậy, trừng lớn mắt nói: "Ngươi là Tôn Ngộ Không?"
Chí Tôn Bảo đưa tay sờ vào tai, lắc cổ tay. Kim Cô Bổng vốn nhỏ hơn cả kim thêu hoa, hóa thành dài tám thước, to bằng cánh tay trẻ con, "đông" một tiếng cắm xuống đất, "Không thể giả được."
Tử Hà ngây người nhìn Chí Tôn Bảo một lúc, đột nhiên hưng phấn nhảy lên, "A, vậy ra ý trung nhân của ta là một vị anh hùng cái thế, ta quá hạnh phúc."
Chí Tôn Bảo đột nhiên thấy hơi đau đầu, thì ra bạn gái quá si mê cũng không phải là chuyện tốt. Hắn bất lực nói: "Này, ngươi rốt cuộc có hiểu hay không? Ta là Tôn Ngộ Không, Như Lai muốn ép ta bảo vệ Đường Tam Tạng đi Tây Thiên thỉnh kinh, hắn sẽ không bỏ qua cho ta, ngươi đi theo ta sẽ rất nguy hiểm. Ngươi không hề suy tính đến những điều này sao?"
Tử Hà nghe vậy không chút do dự, nhào vào lòng Chí Tôn Bảo, hai tay ôm lấy eo hắn, gương mặt xinh đẹp áp vào lớp lông xù trên cằm hắn, vuốt ve, "Ta không sợ, ta không sợ bất cứ thứ gì, cho dù có bất kỳ trở ngại nào ở phía trước, ta cũng sẽ cùng ngươi đối mặt."
"Không thể ở cùng người mình thích, thì dù có trường sinh bất lão có ý nghĩa gì? Có thể ở cùng người yêu, dù chỉ có mấy ngày cũng là quá đủ rồi."
Nơi mềm yếu trong lòng Chí Tôn Bảo bị chạm đến, hóa thành đầy ắp nhu tình. Hắn hạ tay xuống, Kim Cô Bổng đổ nghiêng trên mặt đất. Lúc này, tay hắn không nên dùng để cầm gậy.
Chí Tôn Bảo ôm chặt Tử Hà vào lòng, ôn nhu nói: "Ta đã nói, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương ngươi. Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không chỉ có mấy ngày, chúng ta còn có vô tận thời gian ở bên nhau."
"Ừm..." Tử Hà nhắm mắt lại, mang trên mặt nụ cười say đắm, cứ như vậy yên lặng nằm trong lòng Chí Tôn Bảo, cảm nhận sự dịu dàng của hắn.
Chí Tôn Bảo cũng đắm chìm trong cảm giác chân thật khi có được nàng trong vòng tay, loại cảm giác rõ ràng ôm nàng vào lòng khiến hắn thỏa mãn mà cảm động.
Một lúc sau, khi Chí Tôn Bảo hoàn hồn, lại phát hiện hô hấp của Tử Hà đã trở nên đều đặn, kéo dài. Nàng vậy mà cứ như thế tựa vào lòng hắn mà ngủ thiếp đi.
Chí Tôn Bảo có chút dở khóc dở cười, vội cúi người bế ngang nàng lên. Khi đứng dậy, lại đối diện với một đôi mắt sắc bén mà xa lạ.
Thần sắc Chí Tôn Bảo cứng đờ, không thể nào!
Theo bản năng nhìn về phía cửa hang, thôi được rồi, sắc trời bên ngoài đã tối dần. Bởi vì bọn họ đều có pháp lực, ban đêm vẫn có thể nhìn rõ, lại không hề chú ý tới.
"Ngươi là ai? Ôm ta muốn làm gì?"
Nghe thấy giọng nói lạnh như băng phát ra từ miệng Tử Hà, Chí Tôn Bảo lúng túng đặt nàng xuống, bất động thanh sắc rời xa nàng một khoảng, gãi gãi cằm, nói: "Vấn đề này có chút phức tạp, ngươi là Thanh Hà à?"
Tử Hà thiếp đi, tự nhiên là Thanh Hà tỉnh lại nhập chủ nhục thân. Chí Tôn Bảo âm thầm may mắn cho Tử Hà, may mà nàng là tiên thể. Nếu không nhục thân cứ hoạt động không biết ngày đêm thế này, không có chút thời gian nghỉ ngơi, chỉ sợ sớm đã suy sụp rồi.
Thanh Hà nheo mắt, nhìn chằm chằm Chí Tôn Bảo, lại liếc qua cây gậy vàng óng trên mặt đất, nói: "Ngươi biết ta?"
Chí Tôn Bảo gật đầu, nói: "Ta biết muội muội của ngươi Tử Hà, ân, ngay mấy canh giờ trước, nàng đã trở thành ý trung nhân của ta."
Thanh Hà biến sắc, nói: "Ngươi rút được Tử Thanh Bảo kiếm?"
Chí Tôn Bảo điềm nhiên như không có việc gì mà nói: "Đúng vậy! Đây là sự an bài của trời cao! Ta cũng không thể nào cự tuyệt."
Thanh Hà hừ lạnh một tiếng, nói: "Nàng đâu?"
Chí Tôn Bảo bất đắc dĩ thở dài, giải thích cho Thanh Hà về chuyện một thể xác hai linh hồn, nói: "Hiện tại ngươi có hai lựa chọn, một là tiếp tục cùng Tử Hà dùng chung một thân thể, hai là ta sẽ tìm cách giúp các ngươi tách ra, tái tạo cho ngươi một bộ nhục thân."
Thanh Hà không phục nói: "Dựa vào cái gì mà ta phải tái tạo nhục thân, mà không phải nàng? Ta muốn bộ thân thể này của mình."
Chí Tôn Bảo buông tay nói: "Vậy thì không còn cách nào, ai bảo ta gặp Tử Hà trước? Ngươi yên tâm, ta sẽ mời một vị đại năng tái tạo nhục thân cho ngươi, chắc chắn không kém hơn nhục thân ban đầu."
Thanh Hà căm giận bất bình ngồi xuống chiếc bàn đá bên cạnh, quát: "Tiện nhân, cái gì cũng hơn ta một bước, dựa vào cái gì? Ta mới là tỷ tỷ."
Chí Tôn Bảo thở dài: "Cần gì phải vậy? Trên trời có ngàn vạn áng mây, các ngươi có thể cùng nhau hóa hình, trở thành tỷ muội, đó hẳn là duyên phận lớn đến nhường nào? Cần gì phải đấu đá nhau? Hai tỷ muội tương thân tương ái, hòa thuận với nhau chẳng phải tốt hơn sao?"
Thanh Hà hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi nói: "Những lời này ngươi nên nói với tiện nhân kia, ta là tỷ tỷ, ta chỉ muốn nàng có thể nghe lời ta, đừng có cái gì cũng chống đối ta. Vậy mà nàng đối xử với ta thế nào?"
Chí Tôn Bảo lắc đầu, nói: "Ta nói một câu công bằng, Tử Hà khi nhắc tới ngươi, mở miệng một tiếng tỷ tỷ, chưa bao giờ dùng những từ như 'tiện nhân' để gọi ngươi."
"Ta thấy nàng có chút sợ ngươi, muội muội mà, chắc chắn sẽ có chút nghịch ngợm, có chút phản nghịch. Ngươi quá nghiêm khắc, nàng tự nhiên sẽ không phục ngươi quản. Nhiều khi làm tỷ tỷ thì nên bao dung hơn..."
Thanh Hà liếc nhìn Chí Tôn Bảo đang liến thoắng không ngừng, ban đầu trên mặt còn mang theo vài phần cười lạnh, nhưng dần dần, trong mắt nàng dường như đang suy nghĩ điều gì, tựa hồ chậm rãi bị Chí Tôn Bảo thuyết phục.
Chí Tôn Bảo cũng có chút bội phục mình, trước kia hắn ghét nhất chính là Đường Tam Tạng, người luôn thao thao bất tuyệt, nói nhiều, tính tình kỳ quái.
Không ngờ hôm nay, vì muốn Tử Hà và Thanh Hà hòa thuận, hắn cũng biết kiên nhẫn khuyên bảo như vậy. Chẳng qua, trước mắt xem ra, hiệu quả dường như không tệ lắm.
"A, ta chỉ nói đến đây thôi, chính ngươi suy nghĩ kỹ đi, ta đi liên hệ đại năng, thương nghị chuyện giúp các ngươi tách ra."
Chí Tôn Bảo nói xong, giơ tay về phía Kim Cô Bổng trên đất. Kim Cô Bổng tự động bay vào lòng bàn tay hắn, hóa thành hình dáng một cây kim nhỏ, được hắn nhét vào lỗ tai. Sau đó, mây bảy màu tràn ngập trên thân, hắn lại biến trở về hình người.
Thanh Hà nhìn bóng lưng hắn đi vào nhà đá, có chút thất thần. Mãi đến khi cửa đá đóng lại, ngăn cách tầm mắt, nàng mới thu hồi ánh mắt, cứ như vậy ngồi tại chỗ ngây ngốc.
...
**Group chat**
Chí Tôn Bảo @ chủ nhóm Phong Hư chân nhân: "Chân nhân, xin hỏi ngài có biện pháp nào tách Tử Hà và Thanh Hà ra không?"
Chủ nhóm Phong Hư chân nhân: "Tách hồn phách nguyên thần của các nàng ra không có vấn đề, nhưng các nàng chỉ có một bộ nhục thân, muốn tạo cho các nàng một bộ nhục thân, nhất định phải có thiên địa linh vật làm căn cơ mới được."
"Nếu là trước kia, đây chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng linh vật thích hợp để tạo nhục thân trong tay ta đã dùng hết, phải đi tìm mới được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận