Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 14: Tiểu đệ phục

**Chương 14: Tiểu Đệ Phục**
Thiếu niên kia thấy vậy, không hề sợ hãi, cũng từ giá binh khí lấy ra một thanh đao gỗ.
Thiếu niên có hình thể cao lớn, tối đa cũng chỉ thấp hơn La Trường Phong hai, ba centimet, thân trên gồ lên từng khối cơ bắp, thoạt nhìn cường tráng hơn La Trường Phong rất nhiều.
Cơ bắp trên người La Trường Phong tuy cũng rất phát triển, nhưng do phương pháp luyện công khác biệt, hình dạng cơ bắp tự nhiên cũng khác.
Cơ bắp của nhân thể có hai loại là đầu trạng và khối trạng, chia ra làm loại hình tốc độ và loại hình lực lượng. Cơ bắp khối trạng là biểu tượng của bắp thịt loại hình lực lượng, còn điều trạng là đại biểu cho loại hình tốc độ.
Mà trên thân La Trường Phong, cơ bắp điều trạng chiếm phần nhiều, cho nên đường cong thân thể hắn cho người ta một loại cảm giác thon dài, không giống như thiếu niên kia phồng lên, nhìn qua tựa như một tên ngốc to xác.
Thiếu niên cầm đao trong tay, đứng ở ngoài tầm đánh của La Trường Phong, múa một đường đao hoa đẹp mắt, bày ra thức mở đầu "Dạ Chiến Bát Phương" chuẩn bị tiến công.
Chỉ thấy thiếu niên đứng chân phải hư bộ, tay phải cầm đao giơ ngang tai, lưỡi đao hướng lên trên, sống đao đặt lên trên cánh tay trái đang nâng.
La Trường Phong lại không bày ra bất kỳ tư thế nào, cứ như vậy tùy ý đứng trước mặt hắn, trường kiếm bên người chỉ xiên xuống mặt đất.
Kỳ thật hắn có chút không hiểu, đối phương tại sao phải làm theo sáo lộ thức mở đầu, bày ra một tư thế căn bản không có tác dụng gì như thế.
Thức mở đầu bày ra, trực tiếp liền hạn chế bộ pháp cùng thân pháp linh hoạt, hư bộ vốn đã tạo phụ tải khá lớn đối với chân trụ, lúc luyện công làm như vậy tự nhiên không có gì đáng trách, nhưng lúc đối quyết lại làm như thế, không thể không nói... rất ngu ngốc.
La Trường Phong cảm thấy thở dài, cùng những thiếu niên này giao thủ, hắn thực tế không có hứng thú, lập tức có chút đưa tay, thản nhiên nói: "Mời."
Thiếu niên kia thấy vậy, cũng không khách khí, chân trái hư điểm trên mặt đất giẫm mạnh, chân phải đột nhiên tiến lên một bước.
Lập tức thân eo uốn cong, chân phải nhấc lên, dùng sức eo kéo theo đùi phải, xoay người lên, đùi phải nâng cao hơn vai, vung qua một vòng rồi hạ xuống, cùng lúc đó, đao trong tay phải đã hung hăng chém xuống vai trái La Trường Phong.
Đây là một chiêu "Xoay Người Treo Bổ" tiêu chuẩn, nhưng một chiêu này ở trong mắt La Trường Phong, thực tế sơ hở chồng chất.
Thậm chí lúc thiếu niên còn chưa xoay người xong, hắn đã có thể đem kiếm đâm vào thân thể của đối phương.
Chỉ bất quá Trần Cận Nam đã nhắc nhở hắn, không nên tùy tiện hiển lộ khoái kiếm của mình, cho nên hắn không thừa cơ xuất thủ, mà là sử dụng một thức "Vượt Mọi Chông Gai" trong Đan Tâm kiếm pháp để ứng đối.
Chỉ thấy La Trường Phong cấp tốc bước một bước lớn sang phải, kiếm gỗ vẩy lên phía bên trái, trúng ngay cổ tay cầm đao của thiếu niên.
"Ba"
Đao gỗ theo tiếng rơi xuống đất, La Trường Phong lại tiến lên một bước dài, khi cùng thiếu niên vượt qua nhau, kiếm gỗ lướt qua eo thiếu niên, lập tức quay lưng về phía thiếu niên đứng khom bước về phía trước, kiếm gỗ lại thuận theo quán tính nghiêng chỉ lên trời.
Động tác này rất kinh điển, có thể nhìn thấy trong rất nhiều phim võ hiệp, có thể thấy, động tác này có đạo lý nhất định.
Nếu là sinh tử tương bác, một kiếm này đủ để đem thiếu niên phanh thây.
Bộ pháp và thân pháp của La Trường Phong quá nhanh, kiếm cũng rất nhanh, thiếu niên còn chưa kịp hạ chân xuống đất, hắn đã ở sau lưng thiếu niên.
Mà thiếu niên sau khi hạ xuống, cầm cổ tay vừa trúng kiếm, sắc mặt xanh trắng đan xen, giữa bụng do mũi kiếm gỗ lướt nhanh tạo nên ma sát, cho dù cách quần áo, cũng làm hắn cảm giác nóng rát, có thể thấy được kiếm của La Trường Phong nhanh đến mức nào.
Chúng thiếu niên rốt cuộc đã được kiến thức võ công của La Trường Phong, cũng rốt cuộc minh bạch, bọn họ không phải là đối thủ của hắn.
La Trường Phong đứng thẳng người, xoay người nhìn bóng lưng thiếu niên, hờ hững nói: "Chiêu xoay người treo bổ này, mượn lực xoay tròn của phần eo kéo theo cánh tay, gia tăng lực sát thương của đao, vốn là một thức đao pháp rất mạnh, nhưng... ngươi thi triển quá mức cứng nhắc."
Thiếu niên nghe vậy khẽ giật mình, lập tức phản ứng kịp, biết La Trường Phong đây là đang mở miệng chỉ điểm, bỗng nhiên quay người, xoa xoa cổ tay, lập tức ôm quyền nói: "Còn mời Trường Phong đại ca chỉ điểm."
La Trường Phong không nói thẳng ra, đem kiếm gỗ giao sang tay trái, cũng cầm trong tay, lưỡi kiếm sát cánh tay, tiến lên nhặt thanh đao gỗ của thiếu niên lên, đi trở về chỗ cũ.
Sau một khắc, La Trường Phong đột nhiên xoay người, cánh tay xẹt qua một vòng cung xiên, đao gỗ hung hăng đánh xuống.
Thân đao lướt qua trước mặt thiếu niên khoảng hai thước, mang theo kình phong táp vào mặt thiếu niên, để hắn cảm nhận được uy lực một đao này của La Trường Phong.
La Trường Phong thi triển, đúng là chiêu xoay người treo bổ vừa rồi của hắn, nhưng lại có sự khác biệt rất lớn.
Đầu tiên, La Trường Phong xuất thủ không bày ra thức mở đầu, nếu nói có, chẳng qua là cánh tay cầm đao hơi giương ra sau, thân đao hơi nghiêng, mũi đao chỉ xiên lên bầu trời phía bên.
Tiếp theo, lúc La Trường Phong xoay người, tuyệt không tăng thêm "bên trong hợp chân", thiếu một cái vung chân động tác.
Trong mắt thiếu niên dâng lên một tia minh ngộ, chỉ nghe La Trường Phong tiếp tục dùng thanh âm đạm mạc nói: "Luyện pháp và đấu pháp khác biệt, lúc thực chiến, không nên bày ra những tư thế không có bất kỳ tác dụng nào, cũng không thích hợp để phát lực như thức mở đầu."
"Một khi đã quyết định dùng chiêu thức nào, thì phải để binh khí ở vị trí thích hợp phát lực nhất."
"Bên trong hợp chân đối với việc gia tăng lực sát thương của đao không có chút tác dụng nào, ngược lại còn cản trở tốc độ xuất chiêu của ngươi, có thể bỏ qua, tăng thêm lúc tập luyện, là vì rèn luyện lực ở eo của ngươi."
Nói xong ném đao gỗ trả lại cho thiếu niên, thiếu niên đưa tay tiếp được, lúc này đối với La Trường Phong đã là tâm phục khẩu phục, ôm quyền cúi chào thật sâu, nói: "Đa tạ Trường Phong đại ca, tiểu đệ đã phục, còn mời đại ca xem xét những vấn đề trong các chiêu thức khác của tiểu đệ, chỉ điểm thêm."
La Trường Phong nhàn nhạt gật đầu, nói: "Ngươi lại sử ra xem."
"Được." Thiếu niên lập tức hào hứng tăng vọt, cổ tay cũng không còn đau, đem đao gỗ thả lại giá binh khí, rút bội đao của mình ra, vung ra giá đỡ liền thi triển.
Lúc này những thiếu niên khác cũng đã hiểu, đối với La Trường Phong, một tia không phục kia từ lâu đã biến mất không còn tăm tích, nhao nhao xông tới, chờ La Trường Phong chỉ điểm xong cho thiếu niên kia, lập tức hướng La Trường Phong thỉnh giáo vấn đề mình gặp phải khi tập võ.
Ở một góc ngoặt phía tây nam của mảnh đất trống, Trần Cận Nam mang trên mặt ý cười vui vẻ, nói với Trần Phi bên cạnh: "Thế nào?"
Trần Phi thán phục nói: "Đối với ánh mắt của Tổng đà chủ, thuộc hạ lúc này là thật sự phục, chỉ là tính tình của Trường Phong huynh đệ này quá mức lạnh lùng, nhưng lại không biết hắn rốt cuộc đã trải qua những gì."
Trần Cận Nam than nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: "Trường Phong từ nhỏ đã mất mẹ, lại tận mắt nhìn thấy phụ thân bị ác nô của Thát tử đánh chết, dựa vào một cỗ cừu hận đối với Thát tử, cứng cỏi sống tiếp."
"Mười năm sau, hắn trưởng thành, dựa vào chút công phu thô thiển tự mình tìm tòi luyện được trong mười năm qua, không người chỉ dạy, liên tiếp sát hại ba tên cừu nhân giết cha, báo huyết cừu, chính là điển hình cho câu quân tử báo thù, mười năm không muộn."
"Cũng chính là hoàn cảnh sinh tồn như vậy, mới khiến hắn dưỡng thành tính tình đạm mạc, đồng thời, cũng nuôi dưỡng ra phẩm chất bền gan vững chí, chịu khổ nhọc của hắn."
Trần Phi cho đến hôm nay mới biết được thân thế của La Trường Phong, cảm thấy không khỏi dâng lên nồng đậm khâm phục.
Hắn tự nhận, nếu đổi lại là hắn đối mặt với tao ngộ bi thảm như vậy, đừng nói báo thù, có thể sống sót hay không, hắn đều không nắm chắc.
"Thì ra là thế, lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, đã cảm thấy thực chất bên trong hắn có một cỗ ngoan ý, đối với địch nhân hung ác, đối với mình còn ác hơn, không nghĩ tới hắn lại có thân thế như vậy, hắn có thể gặp được Tổng đà chủ, thật sự là vận may của hắn."
Nghe Trần Phi nói, Trần Cận Nam khẽ thở dài: "Gặp được ta là vận may của hắn, gặp được hắn sao lại không phải là may mắn của ta và Thiên Địa Hội?"
Trần Cận Nam cùng Trần Phi nhìn nhau cười, lại nhìn La Trường Phong đã được các thiếu niên tôn kính, yên tâm xoay người rời đi.
Xem ra hắn và các thiếu niên ở chung, không cần bọn họ phải lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận