Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 39: Là ta giết

Chương 39: Là ta g·iết
"Ta nhớ ngươi đã nói, trong vương quốc có Ninja Đông Doanh?" Tào Diễm Binh ngưng trọng nhìn La Trường Phong hỏi.
La Trường Phong gật đầu nói: "Không sai."
Tào Diễm Binh trầm ngâm nói: "Nói như vậy, chúng ta đã bị vương quốc để mắt tới. Bọn họ tại sao phải giám thị chúng ta, đến tột cùng có mục đích gì?"
La Trường Phong buông tay nói: "Vậy thì chỉ có thể chờ đợi người của vương quốc xuất hiện, đích thân hỏi bọn hắn. Bất quá nơi này của ngươi, có giá trị nhất chính là Linh Hòe Thụ, ta thấy hơn phân nửa là nhắm vào Linh Hòe Thụ mà đến. Tóm lại gần đây phải đề cao cảnh giác!"
Tào Diễm Binh trịnh trọng gật đầu, quay đầu nhìn về phía Linh Hòe Thụ, đang muốn nói thêm gì nữa, chợt biến sắc, nhìn về phía sợi dây xích tướng quân đặt trên bàn.
"Ong ong ong..."
Chỉ thấy dây xích tướng quân lúc này đang không ngừng chấn động, p·h·át ra tiếng vù vù. Điều này cho thấy, có số lượng lớn dị nhân tiến vào phố La Sát.
Tào Diễm Binh vừa mới tiến lên nắm lấy dây xích tướng quân, chuẩn bị cảm ứng ra vị trí có vấn đề, Tào Huyền Lượng liền từ ngoài cửa xông tới, nói nhanh: "Ca, phía tây đường đi, có một đoàn dị nhân đang chạy tới."
Trong ánh mắt Tào Diễm Binh lộ ra một vòng lạnh lùng, hừ lạnh nói: "Rất tốt, ta đang lo không có ai trút giận, mình lại tự đưa tới cửa, vậy không thể tốt hơn."
Nói xong, hắn nâng Thập Điện Diêm La, lạnh lùng nói: "Các ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi một chút liền đến. Huyền Lượng, bảo vệ cẩn thận Linh Hòe Thụ, nếu có người tự tiện xông vào, g·iết không tha."
"Được." Tào Huyền Lượng khuôn mặt kiên nghị gật đầu. La Trường Phong cũng buông tay làm động tác mời.
Nhưng mà Tào Diễm Binh vừa đi ra được mấy bước, chợt nghe "Cô cô cô" vài tiếng. Sắc mặt Tào Diễm Binh lập tức c·ứ·n·g đờ, có chút xoay người che bụng, trực tiếp thay đổi phương hướng, đi về phía nhà vệ sinh, "Ách... đau bụng a..."
"..."
Nhìn Tào Diễm Binh đột nhiên thay đổi phong cách, dập tắt hết thảy ý lạnh lùng khốc liệt, La Trường Phong cùng Tào Huyền Lượng kinh ngạc im lặng, nhìn nhau không nói gì.
Bên ngoài cửa đình viện, tr·ê·n đường, Hạ Linh, người có thế giới quan vừa trải qua xung kích cực lớn, vừa ngửa đầu ngắm nhìn Linh Hòe Thụ, vừa lẩm bẩm: "Xem ra chính là chỗ này."
Mấy ngày nay Hạ Linh trải qua giống như nằm mơ, bởi vì nàng bị Tào Diễm Binh mở não, cũng không nhớ rõ tất cả những chuyện p·h·át sinh tại Linh Vực.
Sau khi tỉnh lại, nàng đã ở trong b·ệ·n·h viện, tiếp đó bị cảnh s·á·t tra hỏi. Sau đó, nàng được biết, tr·ê·n chiếc xe buýt mà nàng đi, trừ nàng ra, toàn bộ những người khác đều đã c·hết.
Ngay lúc nàng cảm thấy may mắn vì bản thân đại nạn không c·hết, nàng đột nhiên nhận được một đoạn video, do một người thần bí tên Quỷ Phù Tam Thông gửi tới, nói với nàng rất nhiều điều kỳ kỳ quái quái.
Nói nàng vốn nên là một người đã c·hết, t·ử vong đồng thời không có bỏ qua nàng rồi loại hình.
Ban đầu nàng cũng không coi là thật, còn tưởng rằng là một trò đùa ác. Nhưng những lời Quỷ Phù Tam Thông nói lại lần lượt ứng nghiệm, nàng nhiều lần suýt chút nữa gặp ngoài ý muốn mà c·hết, thực sự giống hệt như trong phim "t·ử Thần tới".
Nguy hiểm nhất là một lần khi băng qua đường, suýt chút nữa bị một chiếc ô tô chạy nhanh tông c·hết.
Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, một nam t·ử mặc bạch y, cổ tay đeo xích sắt, phong thái cổ trang tuấn tú, đột nhiên xuất hiện từ hư không, cứu nàng.
Nhưng ngay sau đó, nam t·ử kia liền biến m·ấ·t không còn tăm tích, mà chiếc ô tô vốn vọt tới chỗ nàng, cứ như vậy bay qua đỉnh đầu nàng.
Cho đến giờ phút này, Hạ Linh mới rốt cục ý thức được, cuộc đời của nàng dường như đã đi chệch hướng, nàng thật sự đã gặp phải sự kiện linh dị mà khoa học không cách nào giải t·h·í·c·h.
Vì mạng nhỏ của mình, nàng rốt cục quyết định làm theo lời Quỷ Phù Tam Thông, đi đến một con hẻm nhỏ khác tr·ê·n đường Thiên Nhất số mười một, tìm một căn nhà có cây hòe trong sân, tìm một người tên Tào Diễm Binh, bởi vì chỉ có người này mới có thể cứu vớt nàng.
Nàng x·u·y·ê·n qua phố La Sát, sau khi trải qua vô số lần xung kích tinh thần, cuối cùng thông qua hỏi thăm linh nhân, tìm được căn nhà này.
x·á·c nh·ậ·n địa điểm, Hạ Linh cúi đầu xuống, lại khẽ giật mình, chỉ thấy đối diện có một đoàn người mặc giáp trụ màu đen, khoác áo choàng đen, có khuôn mặt gập ghềnh màu đen,
Đang xách đao cầm gậy đi về phía nàng.
Hạ Linh th·e·o bản năng lẩm bẩm: "Đây là cosplay sao?"
Những dị nhân kia không để ý đến Hạ Linh, cũng không hiểu nàng đang nói cái gì. Khi sắp đến gần một đoạn tường vây dưới cổng lớn, một tên dị nhân dẫn đầu hướng mặt về phía tường vây lớn tiếng kêu lên: "Tào Diễm Binh."
"Tào Diễm Binh." Vừa vặn lúc này Hạ Linh cũng đồng thời kêu lên. Trong viện, La Trường Phong và Tào Huyền Lượng nghe được hai âm thanh, một trầm thấp một trong trẻo, cùng lúc vang lên.
Mà tên dị nhân đầu lĩnh và Hạ Linh sau khi cùng kêu xong, lại cùng nhau quay đầu, nhìn về phía đối phương, ánh mắt hai bên đều hơi nheo lại. Bất quá, tạm thời bọn hắn vẫn không để ý đến đối phương.
"Tào Diễm Binh... (âm trầm)."
"Tào Diễm Binh... (trong trẻo)."
Lại một lần nữa, dị nhân đầu lĩnh và Hạ Linh trăm miệng một lời kêu lên, hai người lại lần nữa quay đầu trừng mắt nhìn đối phương.
"Loảng xoảng..."
Đúng lúc này, cánh cửa gỗ lớn có gắn vòng đồng bị k·é·o ra. Người bước ra lại không phải là người mà dị nhân đầu lĩnh tưởng tượng, không khỏi có chút kinh ngạc.
Hạ Linh thì kinh ngạc dò xét La Trường Phong từ tr·ê·n xuống dưới. Trang phục của hắn khiến nàng nhớ tới nam t·ử tuấn tú cổ trang đã cứu mạng nàng khi nàng gặp t·ai n·ạn xe cộ.
"Ngươi chính là Tào Diễm Binh?" Hạ Linh cẩn thận từng li từng tí hỏi.
La Trường Phong mỉm cười với nàng, nói: "Ta không phải Tào Diễm Binh, Tào Diễm Binh đang đi đại tiện, nếu ngươi muốn tìm hắn, trước hết hãy vào trong đợi một lát! Ta xử lý một chút chuyện ở đây."
"Nha!" Hạ Linh đáp ứng, đang muốn vào cửa, bỗng nhiên nhìn những dị nhân đối diện, lại dừng bước, tiến đến bên cạnh La Trường Phong tò mò hỏi: "Bọn họ làm gì vậy? Các ngươi đang chơi cosplay sao? Ngươi cos ai vậy?"
La Trường Phong nhịn không được bật cười nhìn nàng, nói: "Cosplay? Tốt thôi! Ta cos chính là một cao thủ võ lâm, loại rất lợi hại ấy."
Hạ Linh lại chỉ vào những dị nhân kia nói: "Vậy bọn họ thì sao?"
"Bọn họ..." La Trường Phong nhìn những dị nhân đã chặn kín hai đầu ngõ nhỏ, tr·ê·n mặt lộ ra một tia khinh thường, nói: "Bọn họ cos chính là một đám dị nhân muốn báo thù cho đồng bọn, lại đem chính mình góp vào."
"Dị nhân?" Hạ Linh đầu đầy dấu chấm hỏi.
Tên dị nhân cầm đầu phía bên phải nghe vậy hừ lạnh nói: "Khẩu khí thật lớn, khi ngươi nói ra câu này, ngươi liền đã định là một người c·hết. Bớt nói nhảm đi, gọi Tào Diễm Binh ra cùng nhau nh·ậ·n lấy cái c·hết."
Tên dị nhân cầm đầu phía bên phải, La Trường Phong nhớ kỹ dường như tên là Hủ Quan tướng quân. Tên dị nhân cầm đầu phía bên trái, là song bào thai đệ đệ của hắn, tên là Hủ Tài tướng quân. Mà ở tr·ê·n núi, thủ lĩnh bị hắn g·iết c·hết, tên là Thạch Bộc tướng quân, Hủ Quan, Hủ Tài chính là đến báo thù cho Thạch Bộc.
Dị năng của đôi song bào thai huynh đệ này là, khi mình nh·ậ·n tổn thương, sẽ chuyển dời sang người khác, mà người bị đánh trúng lại không có việc gì. Hơn nữa, trong quá trình chuyển dời, tổn thương do đối phương gây ra sẽ suy yếu trên diện rộng.
Nói nôm na, nếu đối thủ p·h·át ra mười thành c·ô·ng kích, bọn họ nhiều nhất chỉ nh·ậ·n 30-40%, mà 30-40% này lại do một người khác tiếp nh·ậ·n. Vì dị năng này, bọn họ đã hố c·hết rất nhiều đối thủ.
Bởi vì người đối địch căn bản sẽ không bị thương, cũng sẽ không có phản ứng bị thương, cho nên đối thủ của bọn hắn thường phán đoán sai lầm. Vào lúc tự nh·ậ·n đã nhất kích tất s·á·t, tâm thần buông lỏng, bọn họ đột nhiên bạo khởi phản s·á·t.
Nhưng dị năng này cũng có một nhược điểm lớn nhất, đó là một khi một trong hai người bị g·iết c·hết bằng đòn đánh vượt quá lực c·ô·ng kích mà bọn họ có thể chuyển dời, người còn lại, cho dù không nh·ậ·n bất kỳ c·ô·ng kích nào, cũng sẽ t·ử v·ong theo.
La Trường Phong nhìn Hủ Quan tướng quân phía bên phải, khinh miệt nói: "Các ngươi là Hủ Quan, Hủ Tài a? Nếu như các ngươi là đến báo thù cho Thạch Bộc, vậy không cần tìm Tào Diễm Binh, bởi vì..."
La Trường Phong lộ ra một nụ cười nhe răng, từng chữ nói ra: "Thạch Bộc là ta g·iết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận