Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 13: Các thiếu niên nho chua tâm lý

**Chương 13: Tâm lý ganh tị của đám thiếu niên**
Chạng vạng, khi ánh tà dương buông xuống nhường chỗ cho màn đêm, không hiểu sao, luôn mang đến cho người ta một cảm giác cô liêu.
Có lẽ, sau khoảnh khắc chạng vạng, người ta dường như nghe thấy tiếng bước chân giữa đêm khuya dần dần tiến đến, bởi vậy dù cảnh vật có tráng lệ, vẫn không khỏi khiến lòng người thêm phần phiền muộn.
Đêm đông luôn đến sớm hơn, hòa cùng những cơn gió bấc, mang theo cái lạnh thấu xương đến cho mọi người.
Nhưng điều này dường như không hề ảnh hưởng đến hứng khởi của đám thiếu niên, những người trẻ tuổi tựa như vầng thái dương mới mọc, tuy không rực lửa, nhưng lại tràn đầy nội lực.
Mặt trời mọc dần lên cao, ắt sẽ tỏa ra ánh sáng và nhiệt lượng vô tận.
Tại cứ điểm của Thiết Huyết Thiếu Niên Đoàn thuộc Thiên Địa Hội ở Cao gia trang, bên trong bãi đất trống lớn nhất phía hậu viện, các thiếu niên đang đổ mồ hôi như mưa.
Có người luyện quyền cước, có người múa thanh đơn đao mới tinh vừa được phát, ánh đao sáng loáng, tựa như dải lụa, lại có người chia thành từng cặp, so chiêu luận bàn.
La Trường Phong mang theo bội kiếm của mình, vốn định tìm một nơi yên tĩnh, trống trải để luyện lại Đan Tâm kiếm pháp đã bỏ bê từ lâu.
Đi qua vài nơi, lại phát hiện đều đã có người, thấy nơi này tuy rộng rãi, nhưng người lại càng đông, hắn lặng lẽ đi men theo rìa bãi đất, định bụng tìm nơi khác.
Nhưng hắn lại dừng bước vì một tiếng gọi.
"Trường Phong đại ca..."
La Trường Phong quay đầu nhìn lại, thấy một thiếu niên thể hình tráng kiện, chỉ mặc một chiếc áo đơn bạc đang chạy về phía hắn.
La Trường Phong nhận ra, là một trong năm thiếu niên giữa trưa cùng Trần Phi đến đón hắn, trí nhớ của hắn rất tốt, đã gặp qua ai thì rất ít khi quên.
Trên mặt thiếu niên mang theo ý cười, chạy đến trước mặt La Trường Phong, liếc nhìn thanh trường kiếm trong tay hắn, cười nói: "Trường Phong đại ca định tìm nơi luyện kiếm sao?"
La Trường Phong hờ hững nhìn hắn, thản nhiên nói: "Đúng vậy."
Thiếu niên vẫn giữ nụ cười, "Nơi này là bãi đất trống rộng nhất trong trang viên, hay là đại ca cứ luyện ở đây đi? Cũng để cho chúng ta được mở mang tầm mắt, chiêm ngưỡng võ nghệ của Trường Phong đại ca."
La Trường Phong bình tĩnh nhìn hắn mấy giây, thấy thiếu niên kia có chút không được tự nhiên, "Trường Phong đại ca sao lại nhìn tiểu đệ như vậy?"
La Trường Phong lạnh lùng nói: "Có phải... ngươi không phục ta?"
Sắc mặt thiếu niên biến đổi, nụ cười đã không còn tự nhiên, "Trường Phong đại ca nói gì vậy? Đại ca là đệ tử đích truyền duy nhất của Tổng đà chủ, tiểu đệ sao dám không phục?"
"Là không dám, chứ không phải không phục." La Trường Phong mặt không biểu tình nói một câu, lập tức nói: "Được, ta sẽ luyện ở đây."
Nói xong liền trực tiếp vượt qua thiếu niên kia, bước vào giữa sân.
Khi thiếu niên kia lên tiếng gọi La Trường Phong, đám thiếu niên đang luyện công trong sân liền lần lượt dừng lại, cố ý hay vô tình nhìn về phía hắn.
Thấy hắn đi tới, mọi người bất động thanh sắc nhường ra một khoảng đất trống, thiếu niên phía sau hắn trong mắt lóe lên một tia không cam lòng.
Làm bộ làm tịch cái gì? Chẳng qua mới luyện võ công có năm năm, thật sự cho rằng là đồ đệ của Tổng đà chủ thì sẽ giỏi hơn người khác sao?
Đây có lẽ là tiếng lòng của đại bộ phận thành viên Thiết Huyết Thiếu Niên Đoàn, trên thực tế, đây cũng là một loại tâm lý ganh tị.
Trần Cận Nam thành danh đến nay, không biết có bao nhiêu thiếu niên muốn bái ông làm thầy, đáng tiếc Trần Cận Nam xưa nay không thu nhận đồ đệ.
Từ khi Trần Cận Nam thu La Trường Phong làm đồ đệ năm năm trước, tin tức này được truyền ra từ tổng đà, trên dưới Thiên Địa Hội, tự nhiên đối với La Trường Phong vô cùng hiếu kỳ.
Không biết là thiếu niên anh kiệt như thế nào, mà lại lọt vào mắt xanh của Tổng đà chủ, khiến vị Tổng đà chủ chưa từng thu nhận đồ đệ lại phá lệ như vậy.
Rất nhanh, dưới sự tìm kiếm của những người có lòng, lai lịch của La Trường Phong bị tra ra.
Khi biết La Trường Phong trước khi được Tổng đà chủ thu nhận, căn bản không phải là huynh đệ của Thiên Địa Hội, mà là được Tổng đà chủ cứu về trên đường, một "người ngoài", càng làm cho đám thiếu niên có chí của Thiên Địa Hội thêm phần căm giận.
Đương nhiên, bọn họ không dám bất mãn với Trần Cận Nam, dù sao có thu nhận đồ đệ hay không là chuyện riêng của người ta, lại đem loại bất mãn này, chuyển sang La Trường Phong.
Vốn dĩ chuyện này qua một thời gian ngắn, cũng dần dần lắng xuống.
Năm năm qua La Trường Phong tại tổng đà tận tâm luyện công, Trần Cận Nam cũng không dẫn hắn ra ngoài, như trước kia dường như không có gì khác biệt.
Ai ngờ năm năm sau, La Trường Phong rời núi, hơn nữa tính cách lại lạnh lùng, lạnh nhạt như thế, khiến cho sự bất mãn trước kia của đám thiếu niên, bùng nổ dữ dội.
Thiếu niên gọi La Trường Phong kia, hoàn toàn không có ý tốt, nhưng nếu nói có ác ý thì cũng không đến mức.
Chuyện rất đơn giản, đám thiếu niên tụ tập một chỗ, tự nhiên không tránh khỏi tranh đua, hơn thua.
Theo lẽ thường, thiếu niên kia gọi La Trường Phong lại, sẽ từng bước dẫn dắt sự việc theo hướng mà bọn họ mong muốn.
Trước hết là làm quen, tìm hiểu võ công của hắn, nếu cảm thấy không hơn mình bao nhiêu, sẽ rất khách khí đề nghị so tài một phen.
Nếu La Trường Phong thắng, đó là điều hiển nhiên, dù sao hắn là đồ đệ của Tổng đà chủ, đám thiếu niên cũng không mất mặt, còn có thể nhân cơ hội thỉnh giáo hắn.
Nhưng nếu La Trường Phong thua, không chỉ La Trường Phong mất mặt, mà còn làm mất mặt Tổng đà chủ, cho ông biết ông đã nhìn lầm người.
Nhìn xem, Tổng đà chủ, đây chính là đồ đệ mà người thu nhận, hắn không đáng để người bồi dưỡng.
La Trường Phong tuy không thích nói chuyện, đối với những chuyện này như không có cảm giác, nhưng trong lòng lại rõ như ban ngày.
Tâm lý ganh tị của đám thiếu niên, hắn hiểu rất rõ, nhưng hắn không có ý định nuông chiều bọn họ.
Đi đến giữa bãi đất trống, La Trường Phong phối hợp rút bội kiếm ra, ba mươi hai thức Đan Tâm kiếm pháp được thi triển liền mạch, lưu loát.
Tuy nói hắn không có tận lực tu luyện Đan Tâm kiếm pháp, tốc độ còn kém xa so với "đâm" và "gọt".
Nhưng bởi vì hắn vì theo đuổi tốc độ, bất luận thân pháp, bộ pháp, lực cánh tay, bắp thịt hay cách phát lực, đều bị hắn luyện đến cực hạn, lại hết thảy đều phục vụ cho tốc độ, khiến cho hắn dù đang thi triển Đan Tâm kiếm pháp, cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Trong lúc nhất thời, giữa sân ánh kiếm lấp lánh, tiếng trường kiếm xé gió vang lên không dứt bên tai.
Nhìn kiếm pháp của La Trường Phong, đại bộ phận thiếu niên đều cảm thấy vô cùng bội phục, nhưng cũng có một số thiếu niên tỏ vẻ khinh thường.
Kiếm múa có đẹp, có lưu loát đến đâu, khi thực chiến chưa chắc đã được như vậy.
Có người khi luyện, nhìn có vẻ rất lợi hại, nhưng một khi giao đấu, lại lộ ra vô số sơ hở.
Thành viên Thiết Huyết Thiếu Niên Đoàn, ai mà không phải trải qua tầng tầng tuyển chọn, luận võ, kinh nghiệm thực chiến phong phú vô cùng, mới có thể được chọn?
La Trường Phong luyện xong một lượt kiếm pháp, dần dần tìm được một chút cảm giác, lập tức bắt đầu lần thứ hai, kiếm pháp của hắn càng thêm liền mạch, tốc độ cũng ngày càng nhanh.
Ngay khi hắn dần nhập tâm, một thanh âm đột nhiên vang lên, "Trường Phong đại ca, kiếm pháp của ngươi đã rất thành thục, một mình luyện cũng không có hiệu quả nhiều, không bằng tiểu đệ làm đối luyện cho đại ca, chúng ta luận bàn một phen thế nào?"
Quả nhiên, đến rồi.
La Trường Phong thầm nghĩ trong lòng, dừng kiếm pháp đang thi triển, chậm rãi đứng thẳng người.
Quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, lại không phải người vừa mới gọi mình, người kia đứng cách người nói chuyện mấy bước, vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ không liên quan gì đến hắn.
La Trường Phong tra kiếm vào vỏ, đi đến giá binh khí ở một bên bãi đất, đặt thanh Tinh Cương trường kiếm của mình lên giá.
Sau đó lấy một thanh kiếm gỗ dùng để luận bàn, quay trở lại giữa sân, bình tĩnh nhìn người kia, nói: "Xin chỉ giáo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận