Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 30: Ngũ Tử Tư bi ai

**Chương 30: Nỗi Bi Ai Của Ngũ Tử Tư**
Thành Cô Tô, Ngô Vương cung.
Phù Sai lâm triều thăng điện, một bộ phận quan viên dưới sự dẫn đầu của Thái Tể Bá Dĩ, thay nhau ca công tụng đức Phù Sai, thổi phồng công tích vĩ đại của hắn khi đánh bại nước Tề.
Ngũ Tử Tư và những người khác lại không nói một lời, lặng lẽ liếc xéo Bá Dĩ và phe cánh, vẻ khinh thường trên mặt rất đậm.
Phù Sai đang nghe đến mức lâng lâng, liếc mắt nhìn thấy Ngũ Tử Tư mang vẻ mặt khinh thường, giọng điệu mang theo đùa cợt mà nói: "Tướng quốc khuyên can quả nhân không nên phạt Tề, nay ta thắng trận trở về, chỉ một mình ngươi không có công, xấu hổ hay không xấu hổ?"
Ngũ Tử Tư trầm mặt, lạnh lùng nói: "Trời sắp làm cho nước người ta diệt vong, trước hết sẽ cho hắn niềm vui nhỏ, sau đó giáng xuống mối lo lớn, thắng Tề bất quá chỉ là niềm vui nhỏ, thần sợ mối lo lớn liền đến."
Phù Sai nghe vậy, sắc mặt không vui, trầm giọng nói: "Lâu không gặp tướng quốc, bên tai hơi cảm thấy thanh tịnh, nay lại đến nói dông dài a."
Nói xong nhắm hai mắt, không nhìn Ngũ Tử Tư một chút nào, Ngũ Tử Tư cảm thấy vừa giận vừa hận.
Giận là Phù Sai khư khư cố chấp, không chịu nạp gián, lưu lại mối họa lớn Việt quốc ở phía sau, lại vì thắng Tề một trận nhỏ mà đắc chí.
Hận là Bá Dĩ và đám nịnh thần kia, thích làm việc lớn ham công to, vì tư lợi bản thân mà không để ý đến an nguy quốc gia, trong thì tàn hại trung thần, ngoài lại thông đồng với địch quốc, Ngô quốc sớm muộn cũng bị hủy hoại trong tay đám gian nịnh này.
Bỗng nhiên, Phù Sai đang nhắm nghiền hai mắt sắc mặt biến hóa, chau mày, hai mắt mãnh liệt trợn lên, nhìn chằm chằm phía trước, miệng lẩm bẩm: "Quái lạ, quái lạ."
Bá Dĩ ân cần nói: "Đại Vương có chuyện gì quấy nhiễu?"
Phù Sai ngưng lông mày nói: "Vừa rồi lúc quả nhân nhắm mắt, trong thoáng chốc thấy ẩn hiện bốn người quay lưng vào nhau, giây lát chia ra bốn phía mà đi, lại thấy dưới điện có hai người đối mặt nhau, người hướng Bắc giết người hướng Nam, lại không biết đây là điềm báo gì?"
Ngũ Tử Tư tiến lên một bước, trợn mắt tròn xoe, quát khẽ: "Bốn người quay lưng mà đi, chính là tượng trưng cho bốn phương ly tán vậy, dự báo nội bộ dưới trướng Đại Vương lục đục, bạn bè xa lánh."
"Người hướng Bắc giết người hướng Nam, là lấy kẻ dưới phạm thượng, thần tử giết vua, Đại Vương nếu không sớm tỉnh ngộ, ắt sẽ có họa mất nước, mất mạng."
Phù Sai giận dữ, trách mắng: "Ngươi nói quá không may mắn, quả nhân không thích nghe."
Bá Dĩ ở bên cạnh nhãn châu xoay động, tiến lên bái nói: "Chúc mừng Đại Vương, chúc mừng Đại Vương, bốn phương ly tán, đều chạy về Ngô đình, đầu nhập Đại Vương, Ngô quốc sẽ xưng vương xưng bá, thay nhà Chu mà hưng thịnh, đây cũng là lấy kẻ dưới phạm thượng, bề tôi giết vua của nước khác."
Phù Sai sắc mặt lúc này mới dễ coi hơn không ít, tán thưởng nhìn về phía Bá Dĩ, nói: "Thái Tể nói như vậy mới phải lẽ, lời nói mạo hĩ (lão hồ đồ) của tướng quốc không đáng tin."
Ngũ Tử Tư tức giận đến mức lồng ngực phập phồng không yên, nhìn chằm chằm Bá Dĩ, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Đáng tiếc ba nhóm thích khách hắn phái ra, tất cả đều thất bại, Câu Tiễn cuối cùng vẫn thuận lợi đến được Cô Tô.
Bây giờ binh quyền đều nằm trong tay đám nịnh thần, trong tay hắn thực sự không thể phái ra nhiều nhân thủ hơn, nếu không dù là hắn dốc hết tất cả, cũng nhất định phải đưa Câu Tiễn vào chỗ chết.
Bá Dĩ đối với ánh mắt của Ngũ Tử Tư không thèm nhìn, cười nói với Phù Sai: "Đại Vương, Việt Vương tự mình dẫn theo thần thuộc, mang theo số lượng lớn tiền tài đến đây chúc mừng, đêm qua đã đến Vương thành, đây chính là ứng nghiệm của việc bốn phương chạy về Ngô đình, không biết Đại Vương khi nào tiếp kiến?"
Trên mặt Phù Sai rốt cục lộ ra dáng tươi cười, nói: "Truyền lệnh xuống, tại Văn Thai mở tiệc rượu, mời Việt Vương dự tiệc."
"Vâng."
...
Ngô cung Văn Thai.
Câu Tiễn mang theo Phùng Đồng, La Trường Phong, A Thanh cùng bốn tên kiếm sĩ, bước lên bậc thang thật dài, đến phía trên Văn Thai.
La Trường Phong và những người mang kiếm khác bị ngăn ở cửa cầu thang Văn Thai, đứng đối mặt với vệ sĩ Ngô quốc.
Câu Tiễn và Phùng Đồng tiến vào Văn Thai, rõ ràng đều là Quân Vương các nước chư hầu, nhưng khi Câu Tiễn và Phùng Đồng đi đến trước mặt Phù Sai, lại cùng nhau cúi người quỳ gối, nói: "Hạ thần Câu Tiễn, bái kiến Ngô Vương, chúc mừng Ngô Vương đại thắng Tề quốc, uy chấn thiên hạ."
La Trường Phong lúc này cảm thấy âm thầm may mắn, may bọn họ được đối đãi như vệ sĩ, nếu không bắt hắn đi quỳ lạy Phù Sai, hắn tình nguyện trực tiếp rút kiếm chém chết hắn.
Cho đến tận bây giờ, hắn chỉ có hai lần quỳ lạy người khác là khi bái Trần Cận Nam làm sư phụ, và lúc hướng Thanh mẫu cầu thân, một vì sư, một vì thân, đều nằm trong số những người mà La Trường Phong cảm thấy có thể bái.
Trời đất, vua, cha mẹ, thầy, duy chỉ có vua, hắn không cho rằng có gì đáng để bản thân quỳ lạy.
Phù Sai hài lòng gật đầu mỉm cười nói: "Việt Vương xin đứng lên, lại ngồi vào vị trí."
"Tạ Ngô Vương." Câu Tiễn và Phùng Đồng đứng dậy, quay người đi hướng ghế, bất động thanh sắc liếc Ngũ Tử Tư một chút, một tia hàn mang nhỏ bé không thể nhận ra vụt qua.
Ngũ Tử Tư cũng đang nhìn Câu Tiễn, hắn nghĩ mãi mà không rõ, làm thế nào Câu Tiễn xông qua được ba đạo sát cơ do hắn bố trí.
Chuyên Quý Thừa thân là cháu của Chuyên Chư, từ nhỏ khổ luyện võ nghệ, kiếm pháp của hắn chớ nói Ngô Việt hai nước, chính là toàn thiên hạ, cũng có thể xếp vào hàng đầu.
Hắn tinh thông ám sát chi đạo, ra tay chưa bao giờ thất bại, vậy mà khi đi ám sát Câu Tiễn, lại một đi không trở lại.
Bây giờ Câu Tiễn vẫn ở đây, Chuyên Quý Thừa tất nhiên là lành ít dữ nhiều, theo lý thuyết trong ba đạo sát cơ hắn an bài thì Chuyên Quý Thừa mới là người có khả năng đắc thủ nhất, thế nhưng là...
Ngũ Tử Tư theo bản năng nhìn về phía bên kia, những người La Trường Phong đang đứng hầu tại cửa bậc thang, hai mắt hơi híp.
Cảm ứng được ánh mắt Ngũ Tử Tư, La Trường Phong hơi quay đầu, mặt không biểu tình nhìn hắn một cái, cái nhìn kia hờ hững đến cực điểm, giống như đang nhìn một người chết.
Ngũ Tử Tư cảm thấy chấn động, thật đáng sợ ánh mắt, cho dù Chuyên Quý Thừa cũng tuyệt không có ánh mắt như vậy, Câu Tiễn thủ hạ lại có dị sĩ như thế, Ngô quốc nguy rồi.
Liền tại lúc Ngũ Tử Tư đang âm thầm suy nghĩ, muốn làm thế nào nghĩ cách trừ bỏ Câu Tiễn, mối họa lớn này, chợt nghe Phù Sai cất cao giọng nói: "Quân không quên công thần, cha không bỏ con có công, nay Thái Tể cho rằng quả nhân trị binh có công, ta sẽ thưởng làm thượng khanh."
"Việt Vương hiếu sự quả nhân, từ đầu đến cuối không biết mệt mỏi, có thể nói trung thành, ta muốn ban thưởng hắn thổ địa, tăng thêm phong ấp, lấy đó báo đáp công lao giúp quả nhân phạt Tề, ý của chúng đại phu như thế nào?"
Phần lớn quan viên ở đây đều đã cấu kết với Bá Dĩ, nghe vậy tất nhiên là đồng loạt tán Đại Vương anh minh: "Đại Vương thưởng công tạ tội, đây là việc làm của Bá Vương."
Ngũ Tử Tư nghe nói những lời này, không khỏi toàn thân run lên, kinh ngạc nhìn về phía Phù Sai, hắn không muốn chèn ép Việt quốc, trừ bỏ Câu Tiễn, lại vẫn lại muốn ban cho hắn thổ địa, tăng quốc lực của hắn, điều này có khác gì đưa kiếm cho đối phương, bảo đối phương giết mình?
"Tuyệt đối không thể."
Ngũ Tử Tư không lo được suy nghĩ cách gây sự nữa, bỗng nhiên đứng dậy, đi ra khỏi bàn, quỳ sát trước án của Phù Sai, khóc không ra tiếng: "Ô hô ai tai, trung thần ngậm miệng, nịnh thần đắc thế, tà thuyết lời nịnh hót, lấy cong làm thẳng, nuôi loạn súc gian, sắp diệt Ngô quốc, miếu xã thành gò hoang, gai mọc đầy trên điện."
Phù Sai vỗ bàn đứng dậy, giận dữ nói: "Lão tặc nhiều gian trá, là yêu nghiệt của Ngô quốc, chính là muốn chuyên quyền làm oai, lật đổ nước ta, quả nhân trước kia nể tình Vương thúc, không đành lòng giết, nay đã bãi chức, không cần gặp lại."
Ngũ Tử Tư ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn Phù Sai, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Phù Sai lại có thể bãi miễn hắn như vậy.
Câu Tiễn và Phùng Đồng ở bên cạnh, một mực cúi đầu không nói trong mắt, cùng nhau hiện lên một tia tinh mang, La Trường Phong ở bên kia khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Bây giờ Phù Sai, sớm đã không còn anh minh như lúc trẻ, hắn tự nhận Ngô quốc dưới sự quản lý của hắn, ngày càng hưng thịnh, công lao không kém gì cha.
Bởi vậy dần dần trở nên bảo thủ, tại đám nịnh thần Bá Dĩ ca công tụng đức mà lâng lâng, không nghe nổi nửa lời khó nghe, trung thần như Ngũ Tử Tư, gặp phải hôn quân như thế, có thể nói là bi ai lớn nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận