Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 18: Chém ngang lưng Lý Phục muốn gặp ngươi

**Chương 18: Chém ngang lưng, Lý Phục muốn gặp ngươi**
La Trường Phong tiến về phía trước, vọt ra được khoảng hai, ba dặm thì phát hiện ra một nơi, đó là một chỗ giao lộ của một nhánh đường lớn rộng mở, có một cỗ xe ngựa vỡ nát nằm lăn ở một bên, ngựa kéo xe thì đang thong thả gặm cỏ ở bên đường trên đồng cỏ.
Tám tên người áo đen, sau lưng cắm song đao, đang nổi lửa nướng thỏ rừng ở bên đường. Cách đó không xa, cạnh bọn chúng có hai người đang nằm, một người trong đó trên mình chằng chịt mười mấy vết thương, đã sớm không còn hơi thở.
Người còn lại sau lưng cũng có mấy vết đao, máu vẫn đang không ngừng chảy ra, bất quá La Trường Phong chú ý tới, người này vẫn còn hơi thở thoi thóp.
Trương Cường từng nói, Lưu Nhị Chí là người chạy cùng hắn, bị sơn tặc đuổi kịp chém c·hết, như vậy hai người này hẳn là Lưu Đại Chí và Lương Sư Nông.
La Trường Phong sắc mặt âm trầm, cầm ngang đao, từng bước hướng về đám người áo đen kia đi tới.
Đám người áo đen cũng phát hiện ra sự có mặt của La Trường Phong, nhao nhao rút song đao, nhanh chóng bao vây hắn vào giữa.
"Tiểu tử, ngươi là người phương nào? Đến đây làm gì?"
Đối mặt với tiếng quát hỏi của người áo đen, La Trường Phong không có bất kỳ ý định lên tiếng nào, hắn cũng không có thời gian nói nhảm cùng bọn chúng, tám người đứng thành một vòng tròn, rất tốt.
La Trường Phong thân thể đột nhiên tại chỗ xoay tròn một vòng, ngang đao trong tay vạch ra một đường tròn hoàn mỹ.
Một đạo kiếm khí vô hình sắc bén vô song, theo ánh đao kia hình thành vòng tròn chậm rãi lan ra, nháy mắt lướt qua thân thể những người áo đen đang vây lại hắn.
Độc Cô Cửu Kiếm Bình Kiếm Thức.
Đám người áo đen kia thần sắc cùng nhau cứng đờ, bọn họ trừng lớn mắt, nhìn đồng bạn đối diện của mình, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, không dám nhúc nhích.
Nhưng mà, cho dù là bọn họ bất động, vẫn như cũ không cách nào cứu vãn được tính mạng của mình, La Trường Phong từ giữa khe hở của hai người xuyên ra ngoài, mà hai người kia bị vai hắn đụng phải.
Một giây sau, nửa thân trên của hai người bỗng nhiên tự thân thể rơi xuống, nửa thân dưới lại ngã xuống theo một hướng khác, nội tạng trong bụng soạt một tiếng chảy ra, nhưng mà bọn họ trong lúc nhất thời vẫn chưa c·hết ngay.
"A a a. . ."
Tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương vang lên, sáu người khác thấy vậy giật mình, cũng nhao nhao lắc lư thân thể, sau đó bọn họ cũng giống như hai người kia, bị phân thành hai nửa.
"A a a. . ." Tiếng kêu thảm thiết đến vỡ giọng liên tiếp vang lên, có người đưa tay nắm lấy nửa đoạn dưới của mình, muốn đem thân thể chắp vá lại, còn có người liều mạng đem nội tạng trong bụng nhét vào trong lồng ngực, cảnh tượng huyết tinh vô cùng kinh khủng.
Đây chính là "chém ngang lưng" - một loại cực hình thời cổ đại đáng sợ và tàn khốc, rõ ràng đã đứt thành hai đoạn, nhưng trong một khoảng thời gian nhất định vẫn sẽ không c·hết, phải tận mắt chứng kiến thân thể của mình bị phân thành hai nửa, sinh mệnh dần dần trôi đi, nhưng lại bất lực.
Loại sợ hãi cùng tuyệt vọng tột cùng đó, thậm chí còn đáng sợ hơn cả t·ử v·ong, càng thêm t·ra t·ấn người khác, so với những người bị c·hém đầu, ngược lại lại được t·h·ố·n·g k·h·o·á·i hơn.
Bất quá La Trường Phong còn có chút nhân từ, hắn xuất thủ ở vị trí hơi cao, cho nên đám người áo đen kia không đến một phút đồng hồ liền tắt thở.
Khí quan chủ yếu của con người đều ở nửa người trên, cho nên chém ngang lưng ở bộ vị nào rất là quan trọng, thời cổ đại những phạm nhân bị phán chém ngang lưng, người nhà thường thường sẽ đút lót đao phủ, để hắn hành hình lúc động đao ở phía trên một chút, có thể làm phạm nhân c·hết nhanh hơn, đỡ phải chịu tội.
Nếu có người muốn phạm nhân chịu thêm tội, liền hối lộ đao phủ để động đao ở bộ phận phía dưới một chút, thậm chí sẽ đem nửa khúc trên của người bị chém ngang lưng chuyển qua một tấm bảng có trét dầu cây trẩu, làm máu không chảy ra được, có thể làm cho phạm nhân kéo dài thêm hai, ba canh giờ không c·hết, có thể nói tàn nhẫn đến cực điểm.
Không thèm để ý đến tiếng gào thét thê lương của đám người áo đen kia, La Trường Phong đi đến bên cạnh người thôn dân còn chưa tắt thở kia, ngồi xuống, duỗi ngón tay điểm vào huyệt đạo phụ cận vết thương của hắn, cầm máu, đồng thời phong bế thần kinh cảm giác đau của hắn.
Nhưng hắn lúc này đã mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nếu không truyền máu, tính mạng cũng khó mà giữ được.
Mà giờ khắc này căn bản không có điều kiện truyền máu, nhưng La Trường Phong tự có biện pháp khác có thể cứu mạng hắn.
Hắn đưa tay phải ra, hướng về phía đầu người kia, ngưng tụ tâm thần lực lượng, thi triển ra "Mở não" chi pháp vừa mới học được ở thế giới trước.
Hiệu quả của Mở não hoàn toàn chính xác rất thần kỳ, ngay lúc này, tâm thần lực lượng của La Trường Phong bao phủ đại não của người nọ, khống chế đầu óc hắn, hạ đạt "chỉ lệnh" gia tốc tạo máu cho thân thể.
Chức năng tạo máu của người kia điên cuồng vận chuyển, mà tâm thần lực lượng của La Trường Phong vì đó cung cấp đầy đủ năng lượng, huyết dịch trong cơ thể hắn cấp tốc tái sinh, làn da tái nhợt dần dần khôi phục màu máu.
Sau một lát, lượng máu đã mất của người kia cơ bản đã được bổ sung, ngoại trừ vết đao sau lưng hắn nhìn qua có chút dữ tợn, hắn không có gì khác biệt so với khi chưa bị thương.
"Đa tạ thiếu hiệp ân cứu mạng." Người kia bò lên, ôm quyền vái chào La Trường Phong.
La Trường Phong đỡ hắn dậy, nói: "Không cần phải khách khí, tại hạ nhận ủy thác của Trương Cường Trương đại ca, đến đây cứu viện chư vị, đáng tiếc. . ."
La Trường Phong tiếc nuối nhìn về phía người thôn dân đã t·ử v·ong, thở dài thật sâu, Mở não dĩ nhiên thần kỳ, nhưng không cách nào khởi tử hồi sinh.
Người kia bi thương nức nở nói: "Đại Cường bình an vô sự, quá tốt. . . Đáng thương Đại Chí, Đại Cường cùng Nhị Chí chạy thoát về sau, ta cùng Đại Chí lại bị bắt lại."
"Vốn dĩ chúng ta thừa dịp sơn tặc đuổi theo g·iết Đại Cường, thủ vệ trống rỗng, thừa cơ đoạt được một cỗ xe ngựa, ai ngờ xe ngựa đi đến nơi đây, bánh xe lại bị long ra, Đại Chí lúc ấy liền bị văng ra ngoài."
"Cũng không biết từ đâu xuất hiện một đám s·á·t thủ áo đen, bọn họ không nói hai lời liền đem Đại Chí loạn đao chém c·hết, lại chém ta mấy đao, nhưng lại không chém c·hết ta, muốn để ta chậm rãi chảy máu đến c·hết, cảm thụ nỗi sợ hãi chờ c·hết."
La Trường Phong đã hiểu rõ, người đã c·hết là Lưu Đại Chí, vậy hắn hẳn là Lương Sư Nông, lập tức mở miệng hỏi: "Lương huynh trên đường có thấy Nhị Chí huynh không?"
Lương Sư Nông nghe vậy trong mắt buồn bã càng đậm, khóc không ra tiếng: "Có thấy, sao lại không thấy, đáng thương Nhị Chí, tay và đầu đều bị chặt đứt, c·hết không toàn thây a!"
La Trường Phong thở dài thật sâu, nói: "Lương huynh không cần bi thương, tại hạ chắc chắn g·iết sạch đám sơn tặc này, vì Đại Chí, Nhị Chí báo thù rửa hận."
"Trên người ngươi còn có thương tích, cần mau chóng xử lý, ta hộ tống ngươi về thôn trước, tìm Trần đại phu trị liệu, sau đó lại đến cùng đám sơn tặc này kết thúc."
Trong tai La Trường Phong đã nghe thấy có rất nhiều sơn tặc đang tiến về phía bên này, bọn họ đều là bị hấp dẫn bởi tiếng kêu thảm thiết của người áo đen, nếu không có hắn hộ tống, Lương Sư Nông cùng Trương Cường chỉ sợ không dễ dàng trở lại làng.
Lương Sư Nông mặc dù không cảm giác được đau đớn, nhưng vết thương bị vỡ ra sau lưng hắn vẫn có thể cảm giác được, lập tức cũng không nói nhảm, cưỡi lên con ngựa kia, phóng nhanh về phía thôn.
La Trường Phong triển khai khinh công, như đi bộ nhàn nhã đi theo bên cạnh con ngựa đang phi nước đại, sau lưng rất nhanh liền truyền đến tiếng la hét, có vài chục sơn tặc vọt tới trên đại lộ.
Bất quá không biết là do biết hai chân của mình không chạy nổi ngựa, hay là bị chấn nhiếp bởi t·h·i t·h·ể người áo đen t·ử t·rạng thê thảm, bọn họ không dám đuổi theo.
Mấy dặm đường, dưới vó ngựa phi nước đại, rất nhanh đã vượt qua, trở lại vị trí trước đó của Trương Cường, hắn vì thể lực hao hết, thực sự không đi được nữa, lúc này đang trốn ở phía sau một tảng đá lớn.
Nhìn thấy La Trường Phong cùng Lương Sư Nông cưỡi ngựa mà đến, vội vàng đứng lên chào hỏi, sau đó, Trương Cường cùng Lương Sư Nông ngồi chung một ngựa, dưới sự hộ tống của La Trường Phong, an toàn trở lại làng.
Huynh trưởng bình an trở về, Trương Trung đối với La Trường Phong tất nhiên là thiên ân vạn tạ, mà hai huynh đệ Đại Chí c·hết thảm, cũng làm cho thôn dân bi phẫn không thôi.
La Trường Phong chào hỏi Trần Thương xong, liền chuẩn bị ra thôn, triển khai t·r·ả t·hù đẫm máu đối với đám sơn tặc, nhưng lại bị Trần Thương gọi lại.
Trần Thương nói cho hắn, Lý Phục đã về thôn, hắn muốn La Trường Phong đi gặp hắn một mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận