Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 109: Lấy thiếu lấn nhiều

**Chương 109: Lấy ít địch nhiều**
"Quách đại hiệp, tại hạ có gia sư, sư huynh và tại hạ ba người, nhưng võ công của tại hạ kém nhất, cho dù thua, cũng không đại biểu cho võ công của gia sư, không bằng chúng ta đều cử ba người, ba ván thắng hai, thế nào?"
Hoắc Đô vừa dứt lời, quần hào không tiện nói lung tung, liền nhao nhao nhìn về phía Quách Tĩnh, Hoàng Dung.
Hoắc Đô suy nghĩ rất rõ ràng, trong đám người ở đây, chỉ có Quách Tĩnh là võ công cao nhất, Hoàng Dung có thai, tất nhiên sẽ không ra trận động thủ.
Chỉ cần sư phụ có thể thắng Quách Tĩnh, những người khác đồng thời không phải đối thủ của sư huynh Dalba, kể từ đó, dù mình thua, cũng sẽ không hỏng đại sự.
Nhưng mà không đợi Quách Tĩnh, Hoàng Dung đáp lời, Vương mập mạp ngồi ở chủ vị bên kia liền ồn ào nói: "Ai rảnh rỗi cùng mấy tên phiên tăng Thát tử các ngươi chơi trò luận võ, ngươi đã không đại biểu được sư phụ ngươi, vậy thì mau lui ra, để sư phụ ngươi tự mình ra mặt không phải là xong rồi sao?"
Thượng Quan Hải Đường góp lời nói: "Nếu ngay cả sư phụ ngươi cũng không nắm chắc, ba người các ngươi sư đồ sao không sóng vai cùng lên?"
Thượng Quan Hải Đường dám sờ 34C của mình... Khụ khụ, sờ lương tâm mình mà nói, lời nàng nói là nghiêm túc, nhưng hết lần này tới lần khác lọt vào tai Kim Luân pháp vương mấy người, lại đều cho rằng nàng đang nói mát, dùng lời lẽ lừa mình.
Thấy Thượng Quan Hải Đường mở miệng, Shirley Dương cũng khẽ cười nói: "Ha ha, buồn cười a buồn cười, Hoắc Đô vương tử đối mặt một thiếu niên tuổi còn chưa đôi mươi, vậy mà không có nắm chắc tất thắng, còn phải dùng thủ đoạn này giữ gốc."
"Ta thấy các ngươi cũng đừng tranh cái gì Võ Lâm Minh Chủ, về rửa sạch cổ chờ Dương thiếu hiệp tới chém đi!"
"Ha ha ha ha..."
Nghe hai nàng nói xong, quần hào lại là một trận không chút nào che giấu chế giễu.
Hoắc Đô sắc mặt tái xanh, hừ lạnh nói: "Tiểu vương lúc trước thật đúng là không có nói sai, các ngươi quả nhiên là một đám chỉ dám núp trong bóng tối châm ngòi thổi gió, có bản lĩnh thì đứng ra nói chuyện."
"Hắc, ta nổi nóng rồi đó..." Vương béo nghe xong lời này không vui lòng, đứng người lên liền sải bước đi tới, Thượng Quan Hải Đường cùng Shirley Dương cũng nhao nhao đứng dậy, đi theo sau lưng mập mạp.
Các nàng đã động, Hồ Bát Nhất cùng Lục Tiểu Phụng mấy người cũng không tiện ngồi, liền dứt khoát cùng nhau đứng dậy đi theo, chỉ còn lại La Trường Phong một người ngồi bên cạnh bàn.
Đối với trận chiến cấp bậc này, La Trường Phong thực sự không có hứng thú, hắn cũng đã sớm qua cái thời thích thể hiện danh tiếng.
Vương mập mạp đứng ở trước mặt Hoắc Đô, nhìn hắn chằm chằm nói: "Ta đứng ra, thế nào? Ngươi không phải muốn ba ván thắng hai sao? Được, trận đầu ta đánh với ngươi."
Hoắc Đô nhìn thân hình to béo của Vương mập mạp, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, thầm cười lạnh, nói: "Chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh."
Vương mập mạp hai tay chống nạnh, dương dương đắc ý nói: "Ta chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, tính danh không đáng nhắc tới, vương tử nể mặt, thì gọi một tiếng Bàn gia, không nể mặt, thì gọi Bàn ca cũng được."
"Hống"
Vương mập mạp lại khiến trong sảnh vang lên trận cười to, Hoắc Đô cũng lười tốn nước bọt với đối phương, trực tiếp nhìn về phía Quách Tĩnh nói: "Quách đại hiệp, vị béo... này muốn cùng tiểu vương giao thủ, có tính là một trận không?"
Quách Tĩnh cười nói: "Vị béo huynh này đã nguyện ý ra tay, vậy dĩ nhiên là tính."
Hoắc Đô thấy Quách Tĩnh cũng không biết tính danh của hắn, chỉ gọi hắn là béo huynh, người này hẳn là thật sự chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, không khỏi cảm thấy chắc thắng, "Nếu như thế, vậy mời!"
Lục Quan Anh lập tức phân phó gia đinh dọn dẹp tiệc rượu, ở đại sảnh trống ra một khoảng đất rộng bằng bảy, tám bàn lớn, lại thêm mấy cây nến, khiến đại sảnh sáng như ban ngày.
Dương Quá hứng thú ôm cánh tay lui qua một bên, cười thầm: "Bàn ca, ngươi trong vòng ba chiêu không bắt được gia hỏa này, về sau ra ngoài đừng nói là quen biết ta."
Vương mập mạp như nhận sỉ nhục to lớn, trợn mắt nói: "Ba chiêu? Ngươi xem thường ai vậy?"
Nói xong nhìn về phía sau lưng Hoắc Đô, hai tay hướng hai bên vung lên, miệng nói: "Đứng phía sau, Bàn gia khuyên các ngươi tránh ra, kẻo bị vạ lây, đến lúc đó Bàn gia sẽ không chịu trách nhiệm."
Đám cao thủ Mông Cổ sau lưng Hoắc Đô khó hiểu, không rõ hắn có ý gì, Vương mập mạp cũng chẳng thèm giải thích với bọn họ, trực tiếp nhìn về phía Hoắc Đô, nói: "Hoắc Đô vương tử, ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Hoắc Đô cảm thấy lửa giận rốt cuộc không thể đè nén, hoàn toàn bùng nổ, cũng không đợi Vương mập mạp ra chiêu, tay phải vẫy, quạt xếp "Xòe" một tiếng mở ra, cổ tay xoay chuyển, đổi nắm thành bóp, mặt quạt song song mặt đất, cạnh quạt sắc bén từ trái sang phải chém về phía yết hầu Vương mập mạp.
"Bành... Răng rắc... Bành..."
"Phốc"
"A..."
"Cái gì?"
"Cái này... Tình huống như thế nào?"
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
"Các ngươi nhìn động tác Bàn gia, như vậy không phải đã quá rõ ràng sao?"
Trong đại sảnh một mảnh xôn xao, quần hào sôi trào lên, Kim Luân pháp vương một đám lại là mặt mũi tràn đầy khó tin, làm sao có thể chứ?
La Trường Phong bật cười lắc đầu, lẩm bẩm: "Không ngờ tên mập mạp này lại thích thể hiện, mà thể hiện cũng đúng chỗ."
Chỉ thấy nơi gần cửa phòng lúc này hỗn loạn tưng bừng, năm, sáu tên cao thủ Mông Cổ ngã trên mặt đất không ngừng thổ huyết, đồng bọn của bọn hắn vội vàng xem xét thương thế, cuối cùng phát hiện, xương cốt bọn họ gãy mất nhiều chỗ, ngũ tạng lục phủ cũng bị nội thương cực nặng, đã là không sống được.
Nhất là Hoắc Đô, ngực hắn trực tiếp lõm vào, xương ngực toàn bộ gãy, đôi mắt trợn to, chỉ là con ngươi lại nhanh chóng giãn ra.
Mà Vương mập mạp lúc này thân hình hơi chùng xuống, đứng theo tư thế trái cung bộ, cánh tay phải cong lên tạo thành quả đấm, thẳng tắp hướng về phía trước.
Vừa rồi sau khi Hoắc Đô xuất chiêu, Vương mập mạp liền làm một động tác, thức thứ nhất trong mười sáu thức Quân Thể Quyền —— cung bộ xông quyền.
Chiêu này cùng chiêu hắc hổ đào tâm cổ đại giống nhau, chính là cơ sở của quyền thuật, cơ bản là người người đều biết.
Nhưng mà Vương mập mạp làm chiêu cung bộ xông quyền này, lại nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, nhanh đến mức Hoắc Đô căn bản không kịp phản ứng, trong nháy mắt quạt xếp của hắn chém tới, Vương mập mạp liền bước ra cung bộ, tránh thoát quạt xếp đồng thời, một quyền đánh ra, trúng ngay ngực Hoắc Đô, đơn giản rõ ràng như vậy.
Sau đó Hoắc Đô liền bay ra, thân thể còn đụng đổ một đám cao thủ Mông Cổ đang vây xem, lúc này mọi người mới rốt cuộc hiểu rõ, nguyên nhân mập mạp vừa rồi bảo đối phương tránh ra hai bên.
Hoàng Dung tiến đến bên tai Quách Tĩnh, khẽ nói: "Tĩnh ca ca, một quyền này của Vương huynh đệ, uy lực so với Hàng Long Thập Bát Chưởng của huynh còn lợi hại hơn nhiều."
Quách Tĩnh nói: "Không sai, đừng nói Hoắc Đô, một quyền này ngay cả ta cũng không nắm chắc đỡ được, đám bạn của Quá Nhi này, không có một ai đơn giản."
Hoàng Dung thở dài nói: "Dù sao cũng là người làm bạn với Thần Tiên, làm sao có thể đơn giản được?"
Vương mập mạp duy trì tư thế kia mấy giây, mới chậm rãi thu chiêu đứng dậy, cố ý lắc đầu, thở dài: "Ai, đều nhắc nhở các ngươi, lại không tin, lần này thoải mái rồi?"
"..."
Đám cao thủ Mông Cổ gắt gao nhìn chằm chằm Vương mập mạp, trong mắt vừa có phẫn nộ, vừa có sợ hãi, Kim Luân pháp vương sắc mặt tái xanh, ngay cả chính hắn cũng làm không được một chiêu đánh chết Hoắc Đô, tên mập mạp không biết từ đâu xuất hiện này, lại có võ công như vậy, hôm nay e rằng gặp rắc rối rồi.
Vương mập mạp đi đến bên cạnh Dương Quá, dùng bả vai đụng hắn, nói: "Thế nào? Bàn ca có làm mất mặt tiểu tử ngươi không?"
Dương Quá giơ ngón tay cái, cười nói: "Bàn ca lợi hại, tiểu đệ phục."
Vương mập mạp hướng về phía Kim Luân pháp vương cùng Dalba bĩu môi, nói: "A, tránh cho người khác nói ta khi dễ người, ta một mình đánh cả ba trận, hai trận còn lại chính các ngươi tự giải quyết đi!"
Câu nói này của Vương mập mạp lại khiến quần hào trong sảnh cười vang, trong giang hồ xưa nay chỉ có lấy nhiều hiếp ít, dùng cách không biết xấu hổ là luân chiến đối phó người khác.
Có thể đến chỗ Bàn gia này, lại thành lấy ít địch nhiều, võ lâm Trung Nguyên ta có những cao thủ tuyệt thế này, Mông Cổ Thát tử muốn xâm nhập phía nam, quả thực là người si nói mộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận