Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 78: Thần đồng đội

**Chương 78: Thần đồng đội**
"Ái Trường Phong, cái Thôi Tâm Chưởng kia của ngươi, lợi hại thật đấy!" Trong doanh địa, Tào Diễm Binh đã khôi phục lại, ngồi vào bên cạnh La Trường Phong, ra vẻ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra mà nói.
La Trường Phong liếc mắt, nói: "Đừng có mà đánh chủ ý, đây là nội gia chưởng pháp, ngươi không học được đâu, ta chỉ có thể nói cho ngươi nguyên lý, ngươi có thể tự mình tìm tòi."
"Cái gọi là Thôi Tâm Chưởng, chính là một loại chưởng pháp dùng một cỗ âm kình, không tác dụng lên da thịt xương cốt bên ngoài, mà trực tiếp công kích vào ngũ tạng lục phủ."
"Kẻ trúng Thôi Tâm Chưởng, bề ngoài nhìn qua không có bất kỳ tổn thương nào, nhưng nội tạng đã nát bấy, ngươi có thể thử dùng linh lực để đạt tới loại hiệu quả này xem sao."
Tào Diễm Binh âm thầm líu lưỡi, kêu toáng lên: "Ta khảo, đây không phải chính là cách sơn đả ngưu trong truyền thuyết sao? Thật sự là có loại võ công thần kỳ này tồn tại à!"
Nói xong, hắn đưa tay khẽ vuốt cằm, nói: "Kỳ thật khai não cũng là một loại pháp môn không ảnh hưởng bên ngoài, mà trực tiếp tác dụng vào nội bộ đại não, chỉ là tương đối ôn hòa mà thôi. Nếu như điên bạo một chút, chẳng phải liền là 'phá não chưởng' sao?"
La Trường Phong khóe miệng giật một cái, cất giọng nói: "Ngươi có thể tìm cơ hội thử xem."
Hạ Linh bỗng nhiên hứng thú nói: "Trường Phong, ngươi nói xem... Nếu như bây giờ chúng ta theo ngươi học tập nội công, đại khái bao lâu có thể thấy được hiệu quả?"
Tào Diễm Binh khinh bỉ nhìn Hạ Linh một chút, nói: "Nữ nhân ngốc, tu luyện nội công phải tranh thủ khi còn bé, lúc kinh mạch chưa định hình mới được. Ngươi bây giờ mới bắt đầu luyện, có cái rắm hiệu quả."
La Trường Phong nói: "Cũng không phải hoàn toàn không được a! Kinh mạch định hình chỉ là kinh mạch không thể mở rộng thêm mà thôi, không có nghĩa là không thể tu luyện nội công."
"Chỉ là bởi vì kinh mạch không thể phát triển thêm, tốc độ tu luyện sẽ chậm đến cực hạn, vĩnh viễn không thể gia tăng, nhưng luyện ba năm năm vẫn có thể nhìn thấy một chút hiệu quả."
"Cho nên hoàn toàn không cần thiết, các ngươi vẫn nên cố gắng tăng lên linh lực thì hơn, đây mới là căn cơ của các ngươi. Giống như ta, nội công là căn cơ của ta, ta hiện tại cũng không thể nào đi đổi tu linh lực."
"Kỳ thật mặc kệ là chân khí hay linh lực, đều chỉ là một loại lực lượng mà thôi, mấu chốt là ở chỗ ngươi vận dụng như thế nào."
Hai người vui lòng phục tùng gật đầu, trò chuyện trong chốc lát, liền thấy Hoàng Phủ Long Đấu từ bên ngoài rừng đi trở về.
La Trường Phong nhìn về phía hắn, cười hỏi: "Giải quyết rồi?"
Hoàng Phủ Long Đấu gật đầu nói: "Chỉ là mấy tên thợ săn tiền thưởng mà thôi, giải quyết bọn chúng tự nhiên không tốn bao nhiêu khí lực."
Nguyên lai vừa rồi Hạng Côn Lôn rời đi về sau, La Trường Phong bọn họ liền chuẩn bị trở về doanh địa thu dọn đồ đạc rời đi nơi này. Bởi vì hành tung của bọn hắn đã bị vương quốc nắm giữ, lưu lại chỗ này thì sẽ có phiền phức liên tục không ngừng tìm tới cửa.
Hoàng Phủ Long Đấu chủ động đưa ra, mình đi giải quyết đám thợ săn tiền thưởng, La Trường Phong không quan trọng. Tào Diễm Binh trọng thương mới khỏi, không thể động thủ, Hạ Linh tạm thời không trông cậy được, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không có ý kiến.
Hoàng Phủ Long Đấu ánh mắt lấp lóe, nói với La Trường Phong: "La huynh, mượn một bước nói chuyện."
"Này, có lời gì không thể nói ngay trước mặt chúng ta? Có coi chúng ta là đồng đội hay không?" Tào Diễm Binh bất mãn nói.
Hoàng Phủ Long Đấu nói: "Chính vì coi Hỏa tướng quân là đồng đội, mới phải tránh ngươi ra để nói chuyện, tin tưởng ta, bỉ nhân vô luận làm bất cứ chuyện gì, đều là vì tốt cho Hỏa tướng quân."
". . ."
La Trường Phong vỗ vỗ bả vai Tào Diễm Binh, cười nói: "Có một vài chuyện, không phải là không nói cho ngươi, mà là thời cơ chưa tới, nói cho ngươi ngược lại sẽ hại ngươi, đợi thời cơ chín muồi, tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết."
"Có ý tứ gì?"
Hạ Linh dùng tay chống đỡ gương mặt, ở một bên trầm giọng nói: "Chuyện này còn không rõ sao? Thực lực của ngươi quá yếu."
Tào Diễm Binh trừng mắt về phía Hạ Linh, tức giận: "Nói ta, còn ngươi thì sao? Vừa nãy ai là kẻ sợ đến mức chân đều mềm nhũn ra?"
Hạ Linh vẫn như cũ quay đầu, khuỷu tay chống lên đùi, bàn tay nâng gương mặt, yếu ớt nói: "Ta mới tiếp xúc Linh Vực chưa đến nửa tháng nha!"
". . ."
Không để ý đến hai người thanh niên đấu võ mồm, cãi vã thường ngày, La Trường Phong cùng Hoàng Phủ Long Đấu hướng về phía bờ sông mà đi. Sau khi đã đi đủ xa hai người kia, La Trường Phong mới khẽ nói: "Có phải ngươi phải rời đi trước rồi không?"
Hoàng Phủ Long Đấu gật đầu nói: "Không sai, đã có người hoài nghi thân phận của ta, có lẽ còn chưa xác định, mà mới chỉ là nghi ngờ mà thôi, cho nên lần này bọn họ mới lợi dụng Hạng Côn Lôn để thăm dò ta."
"Nếu như ngươi không có ở nơi này, ta chỉ có thể làm bộ không phải là đối thủ của Hạng Côn Lôn, thậm chí bị thương trong tay hắn, để lừa gạt hắn."
"Lại nói về đám thợ săn tiền thưởng, ta sẽ đánh trước, để cho Hỏa tướng quân cùng Hạ tiểu thư rời đi, sau đó ta sẽ giả chết mai danh ẩn tích. Kể từ đó, Hỏa tướng quân cùng Hạ tiểu thư, chỉ có thể dựa vào chính mình."
La Trường Phong chậm rãi gật đầu, trong nguyên kịch, Hoàng Phủ Long Đấu chính là làm như vậy. Thậm chí còn làm hại Tào Diễm Binh cho rằng hắn vì yểm hộ mình mà bỏ mình, thương tâm một thời gian rất lâu, rồi còn làm náo loạn với Hạ Linh.
"Trước mắt mà nói, ngươi rời đi quả thật là một lựa chọn tốt nhất, nếu không, sẽ có không ngừng những cuộc thăm dò. Lần này là Hạng Côn Lôn, Tào huynh may mắn bảo toàn được một cái mạng, nếu như đến là người khác, thì không chắc chắn sẽ có vận may này."
La Trường Phong nói xong, nhìn về phía Hoàng Phủ Long Đấu, nói tiếp: "Ta làm sao liên hệ với ngươi?"
Hoàng Phủ Long Đấu nói: "Ngươi không cần liên hệ ta, bởi vì ta sẽ luôn chú ý các ngươi trong bóng tối. Có việc gì, ta sẽ chủ động liên hệ với ngươi, nếu bắt buộc, ta sẽ phái người giúp các ngươi."
La Trường Phong gật đầu nói: "Cũng tốt, ngươi ẩn vào trong bóng tối, chúng ta thì ở ngoài sáng, ta mà chủ động liên hệ với ngươi, ngược lại sẽ bại lộ chỗ ở của ngươi."
Hoàng Phủ Long Đấu phát hiện, nói chuyện với người thông minh thật sự là vô cùng thoải mái, bởi vì đối phương có thể tuỳ tiện hiểu được ý tứ của ngươi, nhìn rõ thế cục, làm ra ứng đối tốt nhất. Loại đồng đội này, mới là điển hình của thần đồng đội.
Từ trong ngực móc ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt La Trường Phong, nói: "Hiện tại các ngươi đang bị truy nã, đã biết cửa không tiện ra vào, ta biết một vài cửa bí ẩn, đều được ghi trên bản đồ này."
"Linh Vực rất lớn, diện tích không sai biệt lắm tương đương với một phần năm Địa Cầu, Trấn Hồn Tướng cùng phổ thông Ký Linh Nhân không thể tiến vào khu trung tâm, không có cách nào đi thẳng, mà phải đi vòng qua biên giới, hoặc là đi qua Bắc khu, hoặc Nam khu."
"Từ đây đến Vũ Lâm phố, không sai biệt lắm phải đi mất mấy tháng, cho nên, ngươi phải cùng bọn hắn tiến về Nhân giới, thông qua cửa Nhân giới, trực tiếp tiến vào Vũ Lâm phố. Như thế mới có thể đuổi kịp Bồ Đề Thụ Khải Minh trước khi đến Vũ Lâm phố."
La Trường Phong tiếp nhận địa đồ, gật đầu nói: "Ta biết rồi, ngươi yên tâm."
Hoàng Phủ Long Đấu nói: "Đúng rồi, trong đám thợ săn tiền thưởng, có một tên ta không có giết, hắn đối với việc tăng lên thực lực của Hỏa tướng quân rất có ích."
"Ồ? Là kẻ nào?"
"Ngân thương thiếu gia Triệu Tín, thủ hộ linh của hắn, là sư huynh đồng môn của Triệu Vân, Trương Tú."
La Trường Phong trong lòng hơi động, giật mình nói: "Chính là kẻ đã hại chết Điển Vi, Uyển Thành hầu?"
Hoàng Phủ Long Đấu gật đầu nói: "Không sai, tỉnh lại Điển Vi, coi như giao phó cho hắn, ngươi hãy suy nghĩ biện pháp, để cho Hỏa tướng quân mượn nhờ Trương Tú tỉnh lại Điển Vi."
La Trường Phong trầm ngâm một lát, hồi tưởng lại tình tiết trong nguyên kịch, trong lòng đã có tính toán, gật đầu nói: "Ta sẽ nghĩ biện pháp."
"Vậy ta liền không qua đó tạm biệt bọn hắn, ngươi giúp ta chào hỏi nhé!" Hoàng Phủ Long Đấu vỗ vỗ bả vai La Trường Phong, nói: "Chăm sóc tốt cho bọn họ, đừng để bọn họ xảy ra chuyện."
"Yên tâm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận