Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 43: Hai người một gà phối hợp Lục Sí Ngô Công mạt lộ

**Chương 43: Hai người một gà phối hợp, Lục Sí Ngô Công mạt lộ**
Đám Tá Lĩnh kiếm sĩ hỗ trợ bầy gà tàn sát bầy Ngô Công, có mấy người đuổi tới phía trên cầu vòm, đưa tay vẩy ra một nắm thuốc bột, bầy Ngô Công trên đất lập tức chết một mảng lớn.
Những con chưa thấm thuốc bột khác nhao nhao bò lên hàng rào hai bên cầu vòm, có mấy con gà trống nhảy lên hàng rào, truy đuổi chém giết những con Ngô Công đang chạy tán loạn.
Đúng lúc này, tiếng hét lớn của La Trường Phong vang lên, "Huynh đệ trên cầu, mau lui lại."
Đám Tá Lĩnh kiếm sĩ tuy không rõ ràng, nhưng La Trường Phong đối với bọn hắn mà nói chính là thánh chỉ, lập tức không chút do dự, quay người bỏ chạy.
Bọn họ không quay đầu lại xem xét tình hình, bởi vì lúc này bọn họ cũng cảm nhận được sau lưng bất ngờ xảy ra một luồng ác phong, ngay sau đó liền có vài tiếng gà trống gào thét.
Trần Ngọc Lâu và Chá Cô Tiếu ở một bên trợn mắt, hãi hùng không thôi, "Đây là... Thứ quỷ gì vậy?"
Ngay khi mấy tên Tá Lĩnh kiếm sĩ kia nghe được La Trường Phong cảnh báo, quay lại rút lui, chỉ thấy trong đầm sâu kia, một đoàn hắc khí đột nhiên tuôn ra, trong hắc khí, một đạo bóng đen khổng lồ bỗng nhiên từ trong đầm sâu chui ra.
Mấy con gà trống bị cuốn vào trong hắc khí, chỉ phát ra được vài tiếng gào thét, liền không còn sinh cơ.
Đợi hắc khí tan đi, mọi người rốt cuộc thấy rõ, đó là một con Ngô Công, một con Ngô Công khổng lồ dài hơn trượng.
Con Đại Ngô Công kia có hai mươi hai đốt, thân bằng phẳng kết hợp lại với nhau. Đỉnh đầu đen nhánh, đốt thứ nhất có màu vàng nâu, còn lại tất cả các đốt sau màu xanh đậm, bụng màu vàng, mỗi đốt có năm đôi chân, đôi chân ở miệng biến thành mang chân, móc câu sắc bén, linh hoạt.
Kỳ lạ nhất chính là sau lưng con Ngô Công này mọc ra sáu cánh, ba đôi cánh đều trong suốt, giống như cánh chuồn chuồn, toàn thân bốc lên hắc khí, trên sống lưng từ đầu tới đuôi có một đường vân đỏ rõ ràng, hơn trăm cái chân phân loại hai bên, râu và móng vuốt đều động, tốc độ nhanh như tuấn mã.
Đây chính là con Lục Sí Ngô Công chiếm giữ địa cung, vốn dĩ nó cảm giác được có thiên địch tiến vào Bình Sơn, vật tính cho phép, cả kinh trốn ở trong đầm sâu không dám động đậy.
Bất quá mắt thấy đám chắt, chít của nó đều sắp bị bầy gà và Tá Lĩnh kiếm sĩ đuổi tận giết tuyệt, rốt cục không nhịn được nữa, cuồng xông lên trước cầu đá của Vô Lượng Điện.
La Trường Phong quay đầu nhìn c·ô·n Lôn và thanh đại kiếm trên lưng hắn, thầm nghĩ: "Vũ khí lớn được huấn luyện tỉ mỉ, cuối cùng cũng có đất dụng võ."
Con Lục Sí Ngô Công kia ngoại hình hung mãnh, hành động nhanh chóng, dọa cho quần đạo sắc mặt xám ngoét, đám binh sĩ súng ngắn đội không cần La Lão Oai hạ lệnh, phát ra một tiếng hô, cùng nhau giơ súng bắn tới.
Theo lý mà nói, đám loạn xạ này bắn qua, tốt xấu gì cũng phải bắn ra mấy lỗ thủng, ai ngờ đạn đánh vào vỏ ngoài của Ngô Công, lại chỉ tóe lửa, đinh đinh đang đang, hoàn toàn không tổn thương được nó mảy may.
La Trường Phong thấy vậy không chần chờ nữa, quát lớn: "Tá Lĩnh kiếm sĩ, bảo vệ tốt Tổng cai đầu và La soái, những người khác, không nên nổ súng lung tung, c·ô·n Lôn, chúng ta lên."
"A..." c·ô·n Lôn hét lớn một tiếng, trở tay rút ra trọng kiếm, tháo xích sắt xuống, tay trái nắm chặt vòng liên, tay phải giơ lên, thanh đại kiếm nặng trăm cân, liền tạo ra tiếng rít doạ người, bay về phía con Lục Sí Ngô Công đang tiến tới chỗ mấy tên kiếm sĩ.
"Bành"
Trọng kiếm trúng ngay thân thể Lục Sí Ngô Công, một tiếng vang trầm, Lục Sí Ngô Công lập tức lật nghiêng sang một bên, mấy tên kiếm sĩ kia thoát được một mạng, khinh công khổ luyện phát huy tác dụng, tốc độ cực nhanh xông về bên cạnh Trần Ngọc Lâu.
Cho tới giờ khắc này, bọn họ mới kịp thấy sợ, sau lưng trong khoảnh khắc liền bị mồ hôi lạnh thấm ướt, một mảnh lạnh buốt.
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người hướng về phía sau bỏ chạy, lại có một bóng người đi ngược dòng nước, ngược lại phóng về phía Lục Sí Ngô Công, không phải La Trường Phong thì là ai?
Hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, hai chân cấp tốc di chuyển, thân hình nhanh đến mức cơ hồ xuất hiện tàn ảnh, thẳng tắp lao về phía con Lục Sí Ngô Công đang bị lật ngửa.
c·ô·n Lôn không hề mài lưỡi thanh trọng kiếm, trên thực tế, coi như có mài lưỡi cũng chưa chắc c·h·é·m được lớp vỏ ngoài cứng rắn của Lục Sí Ngô Công, thanh trọng kiếm không lưỡi này, ngược lại tạo cho Lục Sí Ngô Công tổn thương cùn khí cực lớn, bề ngoài nhìn như vô sự, kỳ thực bên trong đã bị thương.
c·ô·n Lôn dùng tay trái kéo một phát xích sắt, thanh trọng kiếm lập tức bay trở về, hắn lấy tay tiếp được, cũng đi theo sau lưng La Trường Phong, phóng về phía Lục Sí Ngô Công.
Con Lục Sí Ngô Công kia vừa mới lật người lại, La Trường Phong đã tới bên cạnh nó, thả người nhảy lên, liền nhảy lên lưng Lục Sí Ngô Công.
Nhằm ngay điểm nối giữa các đốt thân thể Lục Sí Ngô Công, chỗ không có vỏ giáp bảo hộ, một kiếm liền cắm xuống.
"Phốc"
"Ngao"
Lục Sí Ngô Công bị đau, ngửa đầu phát ra một tiếng gào thét như rồng giống như thú, thân thể điên cuồng vặn vẹo, muốn hất La Trường Phong xuống.
Đồng thời, nó với tốc độ cực nhanh phóng ra, ba đôi cánh mãnh liệt đập, tốc độ càng nhanh hơn tia chớp, muốn vọt lên nóc của mái hiên lớn Vô Lượng Điện sau quảng trường.
Đúng lúc này, một con gà trống mào đỏ lông vàng, móng vuốt kim loại đón đầu bay tới, chính là Nộ Tình Kê - khắc tinh của nó. Nhìn thấy thiên địch xuất hiện bay tới.
Lục Sí Ngô Công lập tức sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng hất đầu né tránh, La Trường Phong trên lưng nó, cắn răng bám chặt vào lớp giáp xác, cố định thân hình, trường kiếm trong tay đột nhiên rút ra, mang theo một luồng chất nhầy hôi không nói nổi.
La Trường Phong nín thở ngưng thần, rút trường kiếm ra, xê dịch vị trí sang bên cạnh, lập tức lại đâm xuống.
"Phốc"
"Ngao"
Lục Sí Ngô Công liên tục chịu hai vết thương nặng, càng thêm điên cuồng, sáu cánh cuồng vũ, trăm chân cào loạn, quay đầu liền bơi về phía đầm sâu, nơi nó chui ra.
Nộ Tình Kê làm sao cho nó chạy thoát, dù đứng không vững trên đầu Ngô Công, vẫn điên cuồng mổ liên tục như gà mổ thóc, mổ mạnh vào nó mười mấy cái.
Con Ngô Công trong kinh hãi, đột nhiên tung người lên, Nộ Tình Kê đỏ mắt chỉ lo đẩy đối phương vào chỗ chết, bị thân thể con Ngô Công kia đột nhiên lắc một cái, một cái sơ sẩy, liền trượt xuống từ đỉnh đầu nó.
Mười móng vuốt của con gà vàng bám sâu vào trong xác rết, dừng lại ở chỗ cánh trên lưng nó, trong tiếng gáy giận dữ của kim kê, sinh sinh kéo đứt một chiếc cánh trong suốt trên lưng Ngô Công.
Lục Sí Ngô Công gãy mất một cánh, lập tức tốc độ giảm mạnh, đúng lúc này, c·ô·n Lôn đuổi tới, trong tiếng cuồng hống, một kiếm chém vào mấy cái chân bên cạnh của Ngô Công.
"Bá"
Trọng kiếm vung qua, trọn vẹn năm sáu cái chân Ngô Công rời khỏi thân thể, trọng kiếm không lưỡi, nói chân Ngô Công bị chém đứt chi bằng nói là bị đánh nát.
"Ngao"
Lục Sí Ngô Công lại kêu đau một tiếng, thân thể uốn éo, phần đuôi tráng kiện đột nhiên quăng về phía c·ô·n Lôn.
c·ô·n Lôn tuy thân thể khổng lồ, nhưng cũng là xu thế lui linh hoạt, cảm ứng được bên cạnh có ác phong đánh tới, chân đạp đất, đột nhiên lùi về sau, khó khăn lắm tránh được một chiêu "Ngô Công vẫy đuôi" này.
Lúc này c·ô·n Lôn cách Lục Sí Ngô Công hơn trượng, hắn cũng không tiến tới gần, nắm lấy xích sắt cầm trong tay trọng kiếm xoay tròn, trong nháy mắt biến thành một thanh "lưu tinh kiếm".
"Bá"
c·ô·n Lôn thả lỏng xích sắt, thân hình vừa chuyển, trọng kiếm bị xích sắt kéo theo, đập mạnh vào cái đuôi vừa vung tới của Lục Sí Ngô Công.
"Bành"
Lục Sí Ngô Công bị đánh cho thân thể lệch sang một bên, chỗ bị trọng kiếm đánh trúng, giáp xác vỡ vụn, hiển nhiên lần này, tạo thành tổn thương cực lớn cho Lục Sí Ngô Công.
Mà thân thể Lục Sí Ngô Công vốn đang hướng thẳng tới đầm sâu, lại chuyển hướng ngang, c·ô·n Lôn chạy mấy bước sang bên cạnh, vẫn chạy đến bên cạnh Ngô Công, cũng không tới gần, chỉ dùng lưu tinh kiếm không ngừng quét gãy chân Ngô Công.
La Trường Phong ở trên lưng nó cũng không ngừng nghỉ một khắc, trường kiếm không ngừng rút ra rồi lại đâm xuống, Lục Sí Ngô Công dưới sự vây công của hai người một gà, gãy mất một cánh, trăm chân cũng không ngừng bị đánh gãy, chỗ không phòng hộ trên lưng liên tục gặp trọng thương, khí thế rốt cục yếu xuống, hành động cũng chậm chạp đi rất nhiều.
Cứ như vậy, thời điểm Lục Sí Ngô Công bại vong, đã không còn xa nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận