Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 200: Đây là ngươi anh vợ

**Chương 200: Đây là anh vợ của ngươi**
Trước cửa Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, ba sư huynh đệ cùng Đoạn Lãng nghe tin Bộ Thần đến, không khỏi cùng nhau ngây người.
Những năm gần đây, theo thế lực Thiên Hạ Hội quật khởi, bọn họ đã bị triều đình Chí Tôn coi là cái gai trong mắt. Song phương tuy chưa chính thức trở mặt, nhưng cũng sớm thành thế nước với lửa, sớm muộn sẽ có một trận chiến.
Bây giờ, Thiên Hạ Hội của hắn đang xử lý hỷ sự, người của Lục Phiến Môn đến là có ý gì?
Khi Bộ Thần đi đến bậc thang, Tần Sương nhìn rõ tướng mạo của hắn, sắc mặt lại đại biến, trong mắt hiện lên vẻ chợt hiểu. Hèn chi, nguyên lai Bộ Thần là hắn.
Tần Sương lớn tuổi hơn Long Đằng và Tiểu Tứ, khi hắn còn bé, Long Đằng đối với hắn vô cùng chiếu cố, coi hắn như đệ đệ ruột đối đãi. Có thể nói, tam quan cùng sự thiện lương của Tần Sương, cơ hồ chính là hình thành dưới ảnh hưởng của Long Đằng.
Mười ba năm trước, Long Đằng đột nhiên không từ mà biệt, một mình rời khỏi Thiên Hạ Hội, không hề chào hỏi bất kỳ ai. Tần Sương còn đến hỏi qua Hùng Bá, nhưng lại bị Hùng Bá quát lớn một trận.
Tần Sương ảm đạm rời đi, nguyên nhân Long Đằng rời khỏi Thiên Hạ Hội trong lòng hắn đã trở thành một câu đố, nhưng những năm gần đây, hắn vẫn luôn nhớ đến người đại ca này.
Thái độ của hắn đối với Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong, chính là thái độ của Long Đằng đối với hắn năm đó. Hắn đem mình đặt vào vị trí của Long Đằng, xem Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong như chính bản thân mình.
Lúc này, nhìn thấy người đến đúng là Long Đằng, hốc mắt Tần Sương không tự chủ được đỏ lên, nước mắt lấp lánh trong mắt.
Bọn họ đều nghe nói qua danh hiệu của Bộ Thần, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, vị Bộ Thần nổi danh trong võ lâm này, lại chính là Long Đằng.
Khó trách nhiều năm như vậy, Bộ Thần chưa từng đối mặt với bọn họ, trước kia hắn còn tưởng rằng là đối phương sợ Thiên Hạ Hội. Bây giờ hắn mới hiểu được, đối phương không phải sợ Thiên Hạ Hội, mà là không muốn có liên hệ với Thiên Hạ Hội.
Nhiếp Phong nhìn Bộ Thần, khẽ nói: "Sư huynh, không biết Bộ Thần đến đây tham gia tiệc cưới của chúng ta có mục đích gì."
Bộ Kinh Vân hai mắt ngưng lại, nói: "Chỉ sợ là khách không mời mà đến."
Đoạn Lãng hừ lạnh nói: "Hôm nay là ngày vui của các ngươi, ta sẽ không cho phép bất luận kẻ nào quấy rối. Nếu như hắn dám gây sự, quấy nhiễu hôn lễ, cho dù hắn là người của Chí Tôn, ta cũng g·iết không tha."
Nhiếp Phong vỗ vỗ bờ vai của hắn, Bộ Kinh Vân cũng quay đầu liếc mắt nhìn hắn, trong mắt hiện lên sự ấm áp.
Lập tức Nhiếp Phong nhìn về phía Tần Sương, nói: "Đại sư huynh, ngươi cảm thấy... A? Đại sư huynh, ngươi làm sao vậy?"
Tần Sương hít sâu, dùng ống tay áo lau mắt, nói: "Yên tâm đi! Hắn không phải tới quấy rối."
"Ngươi làm sao biết..." Bộ Kinh Vân còn chưa hỏi xong, đã thấy Tần Sương nhanh chân nghênh đón Bộ Thần. Ba người kinh ngạc liếc nhau, tình huống dường như... không giống như bọn họ nghĩ?
Hai người vội vàng đi theo, Tần Sương nghênh đón Bộ Thần, vẻ mặt vui mừng nói: "Long..."
"Ài..." Bộ Thần đưa tay ngăn lại lời hắn, nói: "Bây giờ ta gọi là Bộ Thần, đừng gọi sai."
Tần Sương vui mừng xen lẫn bi thương nói: "Sẽ không gọi sai, ta vĩnh viễn sẽ không gọi sai. Đại ca, đại ca, nhiều năm như vậy, dù ta quản lý tình báo của Thiên Hạ Hội, cũng không tra được ngươi đi đâu, nguyên lai ngươi chính là Bộ Thần, ta..."
Tần Sương nói đến nghẹn ngào, không nói tiếp được nữa. Nửa gương mặt lộ ra của Bộ Thần, rốt cục không còn lạnh lùng cứng rắn.
Hắn khẽ thở dài, nâng một tay đặt lên vai hắn, thanh âm ôn hòa hơn không ít, "Những năm nay, ta tuy không ở Thiên Hạ Hội, nhưng vẫn luôn chú ý đến ngươi, ngươi rất tốt, thật tốt."
Tần Sương chỉnh đốn lại cảm xúc, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nắm lấy cánh tay hắn, nói: "Đại ca, lần này ngươi trở về, sẽ không đi nữa chứ?"
Bộ Thần trầm mặc, điều này khiến Tần Sương hiện lên một tia thất vọng, "Ngươi vẫn muốn đi sao? Rốt cuộc là vì cái gì?"
Bộ Thần thản nhiên nói: "Đây là việc riêng của nhà ta, ngươi không cần quan tâm nhiều. Bây giờ ngươi đã biết thân phận của ta, sau này thường đến tìm ta uống rượu là được."
"Cái này... Tốt, ta nhất định sẽ." Tần Sương gật gật đầu, không hỏi nữa, hắn là một người rất hiểu chừng mực.
"Đại sư huynh, nguyên lai ngươi và Bộ Thần là bạn cũ?" Đi đến sau lưng Tần Sương, Nhiếp Phong hỏi dò.
Tần Sương cười toe toét, nói: "Hắn là đại ca của ta, cũng là đại ca của các ngươi."
Đại ca? Nhiếp Phong trong lòng tuy khó hiểu, nhưng ngoài miệng lại thuận theo lời Tần Sương nói: "Đại ca của Đại sư huynh, tự nhiên cũng là đại ca của chúng ta."
Bộ Thần quan sát Nhiếp Phong từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười nhạt, nói: "Chính xác mà nói, là anh vợ."
"Anh vợ?" Nhiếp Phong nghe vậy giật mình, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, "Ngươi là..."
Tần Sương cười nói: "Không sai, Bộ Thần chính là Kiếm Vũ ca ca, ca ca ruột. Trước khi các ngươi đến Thiên Hạ Hội, hắn đã đến núi Côn Luân học nghệ, sau đó vẫn không trở về, không ngờ hắn lại trở thành Bộ Thần."
Nhiếp Phong được Tần Sương xác nhận, không chần chờ, ôm quyền cúi chào thật sâu, nói: "Nhiếp Phong bái kiến anh vợ."
Bộ Thần mỉm cười nói: "Không cần đa lễ, chuyện giữa ngươi và Kiếm Vũ, ta đều đã nghe nàng nói qua. Kiếm Vũ ở cùng ngươi, nhất định sẽ không chịu uất ức, ta cũng yên tâm."
Tần Sương cười ha ha một tiếng, nói: "Nàng đương nhiên sẽ không chịu uất ức, bởi vì người chịu uất ức đều là Phong sư đệ mà!"
"Ây... Ha ha..." Nhiếp Phong gãi gãi sau gáy, cười ngây ngô vài tiếng.
Nụ cười trên mặt Bộ Thần càng lớn hơn, vỗ vỗ vai Nhiếp Phong, nói: "Cô muội muội này của ta, từ nhỏ đã tính tình nóng nảy, tùy hứng làm bậy, ngươi sau này phải đảm đương nhiều hơn một chút."
Nhiếp Phong đang muốn mở miệng, lại nghe sau lưng truyền đến một đạo thanh âm uy nghiêm trầm ổn, "Nàng có tùy hứng làm bậy thế nào, cũng không bằng ngươi?"
Bốn người Tần Sương nghe được thanh âm này, vội vàng nghiêng người hành lễ nói: "Sư phụ (bang chủ)."
Hùng Bá gật đầu nhẹ với bốn người, vẫn nhìn Bộ Thần, nói: "Ngươi rốt cục chịu trở về."
Vừa thấy Hùng Bá, nụ cười trên mặt Bộ Thần lập tức biến mất không còn thấy tăm hơi, hờ hững nói: "Lần này ta trở về, là vì Tần Sương và Kiếm Vũ, không liên quan đến những thứ khác."
Hùng Bá thần sắc ảm đạm, nói: "Ngươi vẫn không chịu tha thứ cho ta."
Nửa gương mặt kia của Bộ Thần hiện lên vẻ mỉa mai, nói: "Hùng bang chủ nói quá lời, tại hạ không dám, năm đó cữu cữu của ta muốn phản bội ngươi, ngươi g·iết hắn cũng là chuyện t·h·i·ê·n kinh địa nghĩa."
Bộ Kinh Vân, Nhiếp Phong cùng những người bên cạnh trong mắt đều lóe lên vẻ hiểu rõ. Trong đầu đám người tự động vẽ ra một đoạn câu chuyện.
Vị Bộ Thần này hẳn là thân nhân của nguyên lão năm đó cùng Hùng bang chủ đánh thiên hạ, hơn nữa nhìn cách nói chuyện giữa bọn họ, còn là loại quan hệ đặc biệt thân cận, thậm chí là đạt tới trình độ thế giao.
Chỉ là sau đó, cữu cữu của Bộ Thần lại muốn phản bội Hùng bang chủ, cuối cùng bị hắn g·iết, mà Bộ Thần cũng bởi vậy rời khỏi Thiên Hạ Hội, đoạn tuyệt quan hệ với Thiên Hạ Hội.
Bây giờ là vì huynh đệ tốt và muội muội thành thân, mới tại ngày trọng đại này trở về chúc phúc bọn họ.
Thế nhưng, chuyện này không có vấn đề gì a! Nếu cữu cữu của ngươi muốn phản bội người ta, vậy bị g·iết cũng là đáng đời, ngươi bày ra vẻ mặt châm chọc đó là sao?
Việc này chỉ sợ không đơn giản như vậy, hẳn là còn có nội tình, có lẽ cữu cữu của Bộ Thần căn bản không hề có ý định phản bội hắn? Là Hùng bang chủ quá đa nghi, ngộ sát cữu cữu của Bộ Thần?
Không trách đám người sẽ suy diễn ra những tình tiết hào nhoáng bên ngoài này, nếu như không biết quan hệ chân chính của Bộ Thần và Hùng Bá, sẽ vĩnh viễn không hiểu được mâu thuẫn giữa bọn họ nằm ở đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận