Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 179: Diễm Linh Cơ hai mươi tuổi sinh nhật

**Chương 179: Sinh nhật tuổi hai mươi của Diễm Linh Cơ**
Đêm.
Cha con Doãn Trọng ngủ lại.
Hùng Bá cùng cha con Doãn Trọng ngồi nhàn tản tại đình viện bên cạnh bàn đá, vừa rồi Hùng Bá đã nói muốn đi bái phỏng Vô Danh.
Doãn Trọng nghe xong bốn chữ "Võ lâm thần thoại", lập tức có hứng thú, thêm vào việc Doãn Phượng thông báo Doãn Trọng rằng chân nhân hy vọng hắn tiếp xúc nhiều với Vô Danh, liền quyết định cùng Hùng Bá lên đường, tiến về Mộ Danh Trấn ẩn cư.
Có Thiên Hạ Hội giúp đỡ giải quyết vấn đề chỗ ở, Hùng Bá lại phái ra một thị tỳ phụ trách sinh hoạt hàng ngày của bọn họ, đến lúc đó bọn họ chỉ cần vào ở là được, ngay cả giỏ xách cũng không cần.
Doãn Trọng bỗng nhiên nói với Hùng Bá: "Hùng bang chủ, ta có chuyện cần xử lý một chút, ban ngày người đông, ta sợ quấy nhiễu đến người bên cạnh, không tiện nói ra, giờ phút này đã là ban đêm, làm sẽ không kinh động người khác."
Hùng Bá hiếu kì nói: "Ồ? Doãn huynh có việc xin cứ việc nói, tuyệt đối không nên khách khí với ta."
Doãn Trọng gật đầu, nói: "Ta có một sủng vật, đã nuôi 500 năm, những năm nay ta có thể sinh hoạt bình thường là nhờ có nó, thực sự không đành lòng bỏ đi không thèm để ý."
"Đến thế giới này ta cũng sợ kinh động đến người bên cạnh, nên không mang nó theo, bây giờ ta muốn đi đón nó."
Hùng Bá giật mình nói: "Doãn huynh nói là Huyết Mãng a?"
Doãn Trọng biết Hùng Bá và con gái hắn, đều là người hữu duyên của chân nhân, ngày thường có thể giao lưu trong tâm thần, việc này Hùng Bá biết nhiều chuyện của hắn cũng không kỳ quái.
Doãn Trọng gật đầu nói: "Chính là Huyết Mãng, nó theo ta 500 năm, sớm đã khai mở linh trí, thông hiểu nhân tính, nếu không có lệnh của ta và phụ nữ, nó sẽ không vô cớ đả thương người, nó lại rất thần dị, ngày thường có thể hóa thành thạch điêu, cũng sẽ không quấy nhiễu người khác."
Hùng Bá tự nhiên biết Doãn Trọng nói đều là sự thật, lập tức hớn hở nói: "Không có vấn đề, Doãn huynh cứ việc mang Huyết Mãng tới là được."
"Đa tạ Hùng bang chủ, Phượng Nhi, mở ra thời không chi môn đi!"
"Vâng."
...
Thế giới Thiên Hành Cửu Ca.
Hội Kê, Việt Vương Cung.
Tối nay bên trong hậu cung Việt Vương Cung bầu không khí náo nhiệt, tiếng sáo trúc êm tai dễ nghe, vũ cơ múa cũng vô cùng uyển chuyển.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Diễm Linh Cơ, bởi vì Chúc Dung phu nhân không có vương phu, cái hậu cung này cũng hữu danh vô thực, không giống hậu cung của quốc gia khác có quy củ cấm địa, tộc nhân có thể tùy thời tiến vào hậu cung bẩm báo sự tình với nàng.
Trong cung điện lớn nhất hậu cung, Chúc Dung phu nhân, La Trường Phong, A Thanh, Chu Chỉ Nhược, Hậu Thổ phu nhân, Khương Khôi, tứ đại thị nữ, Vô Song Quỷ và những người thân cận của Diễm Linh Cơ, ngồi trong đại điện thành một hình bán nguyệt.
Trước mặt mỗi người bày biện rượu ngon món ngon, sáu vũ cơ trong đại điện nhẹ nhàng múa theo tiếng sáo trúc, uyển chuyển phô diễn dáng người của mình, đem vẻ ôn nhu nhất của nữ tính ra thỏa thích thể hiện, nhưng không thấy Diễm Linh Cơ.
Bất quá nàng rất nhanh liền xuất hiện, một dải lụa màu hồng từ đỉnh điện rủ xuống, Diễm Linh Cơ nắm lấy dải lụa, tư thái mềm mại đáng yêu, phiêu dật như tiên chậm rãi hạ xuống.
Hôm nay Diễm Linh Cơ không mặc bộ chiến váy đỏ rực, mà thay bằng một bộ váy múa bằng tơ xanh, Diễm Linh Cơ hai mươi tuổi, có thể nói đã chín mọng.
Vòng eo nhỏ nhắn của nàng, lộ ra không đủ một nắm tay, mái tóc đen nhánh nhẹ nhàng bay lên, hiện ra vẻ tú mỹ tuyệt luân, mang trên mặt nụ cười thản nhiên, càng lộ vẻ mặt như hoa sen, đôi mắt hồ ly mị hoặc tự nhiên, mị lực tột cùng.
Trong toàn trường, lúc này có thể bình thản ung dung ăn uống liên tục, cũng chỉ có Vô Song Quỷ, hắn cầm một cây đùi lợn lớn, đang hăng hái gặm, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Diễm Linh Cơ một chút.
Chủ yếu là mỗi ngày đều thấy, mà lại Diễm Linh Cơ gần như sắp trở thành vật trang sức của hắn, rõ ràng mình bay được, nhưng lại thích ngồi trên vai hắn, để hắn khiêng chạy khắp nơi.
Hắn đối với Diễm Linh Cơ, đã có kháng tính cực lớn, La Trường Phong thậm chí hoài nghi, coi như Diễm Linh Cơ thi triển hỏa mị thuật với hắn, cũng không nhất định có thể mê hoặc được hắn.
Những người khác bất luận nam nữ, đều thưởng thức nhìn Diễm Linh Cơ, Chu Chỉ Nhược ao ước nhìn đôi chân dài của Diễm Linh Cơ, nàng tuy cũng xinh đẹp, đáng tiếc chiều cao là khuyết điểm, dáng người Diễm Linh Cơ thon dài, đi giày cao gót gần như cao bằng La Trường Phong.
Chu Chỉ Nhược không quen đi giày cao gót, đứng bên cạnh Diễm Linh Cơ, gần như chỉ tới vai, thấp hơn hẳn một cái đầu, bất quá vẻ đẹp của nàng và Diễm Linh Cơ khác biệt, ngược lại không có gì đáng để so sánh.
Hơn phân nửa những người ở đây đều nhìn nàng từng chút một lớn lên, tựa như con gái, em gái của mình, thấy được nàng trổ mã khuynh thành tuyệt thế, duyên dáng yêu kiều, tất nhiên trong lòng tràn đầy vui vẻ.
Về phần những nam tử trẻ tuổi si mê không thôi Diễm Linh Cơ, bọn họ lại không có tư cách tham gia yến hội như thế này.
Sau khi Diễm Linh Cơ múa xong, trong điện vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Vô Song Quỷ qua loa vung vẩy đùi lợn lớn trong tay, liền tiếp tục gặm.
Diễm Linh Cơ thấy một trận chán nản, không cao hứng hờn dỗi một câu "Đại ăn hàng" rồi dùng ngón trỏ thon dài chỉ vào đùi lợn trong tay Vô Song Quỷ rồi nhẹ nhàng điểm một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh A Thanh.
Mà đùi lợn trong tay Vô Song Quỷ mặc dù không có lửa bốc lên, nhưng lại với tốc độ mắt thường có thể thấy biến thành một đống than cốc, nhưng không làm Vô Song Quỷ bị thương chút nào, có thể thấy được bây giờ Diễm Linh Cơ khống chế hỏa diễm, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với trong nguyên kịch.
Vô Song Quỷ sững sờ nhìn đoạn than cốc trong tay, lập tức kịp phản ứng, bất mãn trừng Diễm Linh Cơ một chút, tiện tay ném đoạn đùi lợn hóa thành than cốc, lại nhấc lên một cây đùi gà lớn tiếp tục gặm.
Đám người nhao nhao phát ra một trận cười vang, Hậu Thổ phu nhân lại đau đầu, gia hỏa này tính tình như vậy, về sau việc chung thân đại sự biết làm sao, đoán chừng không có cô nương nhà nào coi trọng hắn.
"Ca ca, huynh chuẩn bị cho người ta lễ vật gì?" Diễm Linh Cơ chớp đôi mắt mị hoặc, giọng nói uyển chuyển nhìn La Trường Phong.
Nàng không cố ý làm thế, bây giờ nàng mới mở miệng chính là loại giọng điệu này, đổi đều không đổi được, bất quá, có cần đổi không?
La Trường Phong mỉm cười lấy ra lễ vật sinh nhật chuẩn bị cho nàng, thanh bảo kiếm gia truyền của Nam Lân kiếm thủ gia đến từ thế giới Phong Vân —— Hỏa Lân kiếm.
Đương nhiên, bây giờ nó đã được đổi tên thành "Hỏa Linh kiếm", La Trường Phong đã dung nhập pháp tắc Thiên Hỏa Đại Đạo của mình vào trong.
Dùng thuật ngữ của Bàn Cổ tộc mà nói, La Trường Phong đã viết chương trình Thiên Hỏa Đại Đạo vào bên trong Hỏa Linh kiếm, thanh kiếm này bây giờ so với Hỏa Lân kiếm nguyên bản không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, đủ để so sánh với "Xích Linh" của Điền Bất Dịch trong thế giới Tru Tiên.
Nguyên bản pháp tắc nắng gắt mạnh hơn pháp tắc thiên hỏa một bậc, nhưng lực lượng nắng gắt không đơn thuần là hỏa diễm, không xứng đôi với Diễm Linh Cơ, so sánh ra, pháp tắc thiên hỏa thích hợp với nàng hơn.
"Linh Nhi, đây là quà sinh nhật ca ca tặng muội, xem có thích không." La Trường Phong đặt hộp đàn mộc chứa Hỏa Linh kiếm, lên bàn trước mặt Diễm Linh Cơ.
Linh Nhi là cách xưng hô duy nhất của La Trường Phong và A Thanh, những người khác gọi nàng là Diễm Nhi.
"Là gì vậy?" Diễm Linh Cơ ánh mắt lấp lánh nhìn hộp quà, những người khác cũng tò mò La Trường Phong sẽ tặng gì cho Diễm Linh Cơ.
La Trường Phong cười nói: "Mở ra xem."
Diễm Linh Cơ vui vẻ mở hộp gỗ, một thanh trường kiếm liền đập vào mắt, chuôi kiếm màu xanh biếc, liên kết với kiếm cách cùng màu, hai bên kiếm cách là một đôi cánh giương ra, nhìn vừa hoa lệ lại mỹ quan.
Diễm Linh Cơ lấy tay rút trường kiếm ra, nhẹ nhàng rút kiếm ra khỏi vỏ, một luồng hồng quang lập tức bắn ra, Chúc Dung phu nhân giật mình, ngạc nhiên nhìn thanh kiếm, hoảng sợ nói: "Thật là nồng nặc hỏa linh khí."
"Keng"
Diễm Linh Cơ rút hoàn toàn trường kiếm ra, phát hiện thân kiếm toàn thân đỏ thẫm, cầm thanh kiếm này, nàng cảm thấy mình khống chế hỏa diễm và uy lực của hỏa diễm mạnh hơn mấy bậc, gần kiếm cách trên thân kiếm, có khắc hai chữ "Hỏa linh".
"Nó gọi là Hỏa Linh kiếm sao?"
"Đúng vậy! Thích không?"
Diễm Linh Cơ liên tục gật đầu, vui mừng nói: "Thích, thanh kiếm này rất thích hợp với ta."
La Trường Phong cười nói: "Đương nhiên thích hợp với muội, bởi vì nó là vì muội mà tồn tại."
"Cảm ơn ca ca." Diễm Linh Cơ cười híp mắt nói, nụ cười này có thêm mấy phần ngọt ngào, bớt đi vài tia mị hoặc.
Diễm Linh Cơ trả kiếm vào vỏ, không thả lại vào hộp gỗ, thanh kiếm này sau này sẽ là bội kiếm của nàng, sau đó nàng chớp đôi mắt mị hoặc nhìn về phía Chúc Dung phu nhân.
Chúc Dung phu nhân cười khổ một tiếng, cũng từ dưới bàn chuyển ra một hộp gỗ vuông vức, nói: "Cùng lấy hai chữ Hỏa Linh đặt tên, phần quà của ta coi như không là gì cả, cầm đi!"
"Cảm ơn sư phụ." Diễm Linh Cơ hiếu kì mở hộp ra, phát hiện bên trong là sáu cây trâm gài tóc màu đỏ thẫm, Chúc Dung phu nhân nói: "Đây là Hỏa Linh Trâm, vừa là trang sức, vừa là binh khí, bất quá bây giờ ngươi có Hỏa Linh kiếm, Hỏa Linh Trâm này cũng chỉ là trang sức."
Hỏa Linh Trâm làm từ một loại tinh thạch đỏ thẫm kỳ lạ, cứng rắn vô cùng, đao búa khó gãy, nhiệt độ cao không đổi, bên trong cũng ẩn chứa một cỗ hỏa linh khí, nhưng so với Hỏa Linh kiếm, đó chính là đom đóm so với mặt trời.
Diễm Linh Cơ cười nói: "Bất kể thế nào, đây cũng là tâm ý của sư phụ, Diễm Nhi tạ ơn sư phụ."
Chúc Dung phu nhân vui mừng cười nói: "Coi như nha đầu ngươi có lương tâm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận