Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 221: Lần này bay vào biến thành Lâm Kinh Vũ

**Chương 221: Lần này bay vào biến thành Lâm Kinh Vũ**
Bởi vì có người ngoài ở đây, hai người họ náo loạn một lúc thì bị Điền Bất Dịch quát bảo ngưng lại, hai người lúc này mới t·r·ả k·i·ế·m vào vỏ. Điền Linh Nhi cười cười với Trương Tiểu Phàm, rồi quay trở về chỗ cũ.
Tô Như tuy không giành được Cửu t·h·i·ê·n Thần Binh, nhưng thấy thần binh rơi vào tay con gái mình, xem như phù sa không lọt ruộng ngoài, cũng không thèm để ý nữa.
Điền Bất Dịch vẻ mặt ôn hòa hỏi Trương Tiểu Phàm: "Lão thất, vừa rồi nghe con mấy lần nhắc tới việc gặp được quý nhân, không biết vị quý nhân đã giúp đỡ con rất nhiều kia lai lịch ra sao?"
Trương Tiểu Phàm nói: "Hắn tên là Phong Hư t·ử, là đảo chủ Đông Hải Đào Hoa đảo, những người bên cạnh hắn đều gọi hắn là Phong Hư chân nhân."
"Đông Hải Đào Hoa đảo?" Điền Bất Dịch nghi hoặc nhìn Tô Như, nói: "Đông Hải có hòn đảo như vậy sao?"
Tô Như mờ mịt lắc đầu, nói: "Chưa từng nghe qua, Tiểu Phàm, Đông Hải Đào Hoa đảo cụ thể nằm ở nơi nào, con có biết không?"
Trương Tiểu Phàm gật đầu, nói: "Biết ạ, ở phía nam Lưu Ba Sơn, Đông Hải, cách hơn sáu trăm dặm, con còn được mời lên đảo làm khách, trên đảo toàn là những tán tu có cùng chí hướng tụ tập lại. Bọn họ đàm luận p·h·áp rất tinh thâm, lại không màng tranh quyền đoạt lợi, đúng là một đám người nhàn vân dã hạc."
Điền Bất Dịch gật đầu, không hỏi thêm nữa. Vì đã biết địa điểm, bọn họ cần p·h·ái người đến Lưu Ba Sơn ở Đông Hải một chuyến, dù sao đệ t·ử trong môn đã nhận ân huệ lớn như vậy của người ta, cũng nên có chút biểu thị.
Huống hồ, vừa ra tay đã có thể luyện chế ra ba thanh Cửu t·h·i·ê·n Thần Binh, đây ắt hẳn là một cao nhân tuyệt thế, nếu tới giữ gìn mối quan hệ thì chỉ có lợi chứ không h·ạ·i.
Điền Bất Dịch vốn định hỏi thêm về tình hình tu hành của đồ đệ, nhưng thấy có người ngoài ở đây, nên tạm thời nén lại, nói với Trương Tiểu Phàm: "Lão thất, chắc hẳn con và Lâm sư điệt có đôi lời muốn nói, con đi đi!"
Trương Tiểu Phàm ôm quyền khom người nói: "Đa tạ sư phụ."
Trương Tiểu Phàm quay lại đi đến trước mặt Lâm Kinh Vũ, Lâm Kinh Vũ tỉ mỉ dò xét hắn một phen, trong hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, khàn giọng nói: "Con lớn rồi, Tiểu Phàm."
Trong lòng Trương Tiểu Phàm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thở dài: "Ngươi cũng vậy, đi thôi! Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Hai người sóng vai đi ra khỏi Thủ Tĩnh đường, trong đại sảnh chỉ còn lại Tề Hạo là khách. Lúc này hắn đầy ắp tâm sự, cũng không có tâm trạng hàn huyên cùng đám người Đại Trúc Phong, chỉ lẳng lặng đứng một bên suy nghĩ gì đó.
Hắn đã là Ngọc Thanh cảnh tầng thứ bảy, nhưng hắn p·h·át hiện, hắn càng nhìn không thấu vị Trương sư đệ chỉ mới nhập môn ba năm kia, mà lại trên tay hắn còn cầm Cửu t·h·i·ê·n Thần Binh. Việc này đại biểu cho điều gì, hắn tự nhiên trong lòng hiểu rõ.
Ban đầu hắn xem khôi thủ của Thất Mạch hội võ năm nay là vật trong túi, nhưng hôm nay xem ra, e rằng sẽ có biến cố nảy sinh.
Hắn ở kia lo được lo m·ấ·t, còn Điền Linh Nhi thì ở một bên yêu t·h·í·c·h không buông tay vuốt ve Hoàng Tiên k·i·ế·m vừa mới nhận được. Thanh k·i·ế·m này không chỉ là p·h·áp bảo cực phẩm cấp Cửu t·h·i·ê·n Thần Binh, ngoại hình cũng hết sức xinh đẹp, lại còn có màu đỏ thẫm mà nàng cực kỳ yêu t·h·í·c·h, thanh k·i·ế·m này và nàng quả thực là trời sinh một cặp.
Kết quả là, lần đầu tiên nàng và Tề Hạo gặp mặt cứ như vậy trôi qua, bọn họ không để lại cho đối phương bất kỳ ấn tượng khắc sâu nào. Ánh sáng của Trương Tiểu Phàm đã che lấp tất cả.
Bỗng nhiên, Điền Bất Dịch và Tô Như thần sắc khẽ động, bọn họ cảm ứng được bên ngoài có ba động linh lực kịch l·i·ệ·t, hẳn là Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ đã động thủ?
Điền Bất Dịch đang định đứng dậy đi xem, thì nghe được bên ngoài đường có tiếng hô lớn: "Ai nha..."
Chỉ thấy một bóng người bay vào từ ngoài, bịch một tiếng ngã xuống đất, dư lực chưa dừng, thế mà còn lăn mấy vòng, bụi đất đầy người, vô cùng chật vật. Mọi người nhìn kỹ, đúng là Lâm Kinh Vũ.
Tề Hạo lập tức biến sắc, vội vàng tiến lên đỡ hắn dậy, cuống quýt hỏi: "Lâm sư đệ, đệ không sao chứ?"
Lâm Kinh Vũ ngã một cú không nhẹ, đầu óc vẫn còn có chút choáng váng, nhưng trong miệng vẫn nói: "Ta không sao, thật là lợi h·ạ·i, ta thậm chí ngay cả ba chiêu cũng không đỡ nổi."
Tề Hạo sắc mặt kịch biến, làm sao có thể? Coi như giao thủ với hắn, Lâm Kinh Vũ cũng có thể cầm cự hơn mười chiêu mới bởi vì tu vi chênh lệch quá lớn mà bại, đằng này chỉ có ba chiêu?
Đúng lúc này, Trương Tiểu Phàm cũng từ ngoài cửa chạy vào, vẻ mặt lo lắng, luống cuống tay chân nói: "Kinh Vũ, ngươi không sao chứ? Ta... Ta mới đột p·h·á không lâu, còn chưa kh·ố·n·g chế tốt được lực đạo, nhất thời thất thủ..."
Điền Bất Dịch trong lòng lúc này giống như đang uống một ly nước đá trong tiết trời đầu hạ, vô cùng sảng k·h·o·á·i. Cái bộ dáng vụng về của tiểu đồ đệ rơi vào trong mắt hắn, lại thành biểu hiện của sự thuần p·h·ác thật thà.
Tuy nhiên hắn vẫn làm ra vẻ giận dữ nói: "Lão thất, người ta có lòng tốt tới thăm con, sao con có thể đối xử với người ta như thế? Còn không mau xin lỗi đi?"
Trương Tiểu Phàm vội vàng nói với Lâm Kinh Vũ: "Kinh Vũ, x·i·n· ·l·ỗ·i, ta thật x·i·n· ·l·ỗ·i, chúng ta đã nói chỉ là luận bàn một chút, thử nghiệm tu hành của nhau, có thể ta... Ta trước khi về núi vừa mới đột p·h·á, còn chưa thuần thục trong việc chưởng kh·ố·n·g linh lực, không làm ngươi bị thương chứ?"
Lâm Kinh Vũ bò dậy, vỗ vỗ bụi đất trên bạch y, liên tục xua tay, mỉm cười nói: "Không có việc gì, ta không bị t·h·ư·ơ·n·g, tên tiểu t·ử ngươi lợi h·ạ·i thật đấy! Từ nhỏ ngươi đã không đ·á·n·h lại ta, không ngờ bây giờ ta lại không phải là đối thủ của ngươi, xem ra ta phải cố gắng hơn nữa."
Trương Tiểu Phàm thấy Lâm Kinh Vũ không sao, lúc này mới yên tâm, hắn sợ làm Lâm Kinh Vũ bị thương nên đã tận lực áp chế linh lực, chỉ sử dụng ba thành tu vi.
Có thể giống như chính hắn đã nói, tu vi của hắn tăng lên quá nhanh, chưa kh·ố·n·g chế được tự nhiên, đối với thực lực của mình cũng không rõ ràng. Thượng Thanh tầng thứ hai, cho dù chỉ là ba thành tu vi, cũng không phải Ngọc Thanh tầng thứ tư có thể ch·ố·n·g lại!
"Ngươi không có việc gì là tốt rồi, ta chỉ là vận khí tốt, có được chút kỳ ngộ, tư chất ta không bằng ngươi, ngươi chỉ cần dụng tâm một chút, chắc chắn rất nhanh sẽ đ·u·ổ·i kịp."
Trương Tiểu Phàm nói chân thành, Lâm Kinh Vũ chỉ cười cười, cũng không để ý hôm nay thua trận, bởi vì ngay cả hắn cũng cảm thấy là như vậy.
Sắc mặt Tề Hạo lại có chút khó coi, hắn miễn cưỡng cười nói với Điền Bất Dịch: "Điền sư thúc, đã xong việc, chúng ta còn phải đến Tiểu Trúc Phong và Lạc Hà Phong thông báo về chuyện tỷ võ, sư điệt xin phép cáo lui trước."
Điền Bất Dịch tựa như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tề Hạo, ôn hòa nói: "Ừm, đi đi! Thay ta gửi lời hỏi thăm tới sư phụ của các ngươi."
Tề Hạo không muốn nói nhiều, lôi k·é·o Lâm Kinh Vũ đi ra ngoài đường. Lâm Kinh Vũ quay đầu nói với Trương Tiểu Phàm: "Tiểu Phàm, ta đi trước, lần sau ta lại đến thăm ngươi."
Trương Tiểu Phàm liên tục gật đầu, nói: "Tốt, có cơ hội ta cũng sẽ đến Long Thủ Phong thăm ngươi."
Sau khi Tề Hạo và Lâm Kinh Vũ ngự không rời đi, Điền Bất Dịch phân phó các đệ t·ử giải tán, chỉ giữ lại Trương Tiểu Phàm, nhẹ giọng hỏi: "Lão thất, rốt cuộc bây giờ con đã tu luyện đến tầng thứ mấy rồi?"
Điền Bất Dịch đắc ý nghĩ, có thể ba chiêu đ·á·n·h bại Lâm Kinh Vũ ở tầng thứ tư, thì làm sao có thể thấp hơn tầng thứ bảy được! Thậm chí tầng thứ tám cũng không chừng.
Trương Tiểu Phàm cẩn t·h·ậ·n từng li từng tí nói: "Cái này... Kỳ thật đệ t·ử cũng không rõ lắm, nhưng theo Phong Hư chân nhân phỏng đoán, đại khái... Hẳn là Thượng Thanh cảnh tầng thứ hai."
Vẻ mặt hiền hòa trên khuôn mặt béo của Điền Bất Dịch lập tức c·ứ·n·g đờ, sau một khắc hoàn toàn sụp đổ, thân thể nghiêng về phía trước, hơi có chút trợn mắt há mồm, "Con nói tầng thứ mấy?"
Cổ Trương Tiểu Phàm co rụt lại, lắp bắp nói: "Thứ... Hai tầng."
"Cảnh giới gì?"
"Bên trên... Thượng Thanh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận