Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 19: Độc bộ thiên hạ

**Chương 19: Độc Bộ Thiên Hạ**
"Tổng cai đầu, La soái, phía trước không có đường, lối ra ở giữa vùng nước sâu." Phía trước truyền đến tiếng hô của kiếm sĩ mở đường.
Nghe được tiếng kiếm sĩ kia, Trần Ngọc Lâu cùng La Lão Oai khẽ giật mình, hơi nhô người về phía trước quan sát, La Lão Oai hùng hổ nói: "Nãi nãi, trong nước toàn là đám đồ chơi này, làm sao vượt qua? Thuốc nổ cũng không thể dính nước, lần này hỏng bét."
La Trường Phong kêu lên: "Mọi người đừng nóng vội, trước tiên đem đám Phong Anh ở chỗ cuối tiêu diệt sạch sẽ, lưng tựa vách núi, giữ vững trận địa, ta dẫn người đi làm chút bè trúc."
"Chờ chúng ta tới, dùng lựu đạn nghênh đón đám Phong Anh trong nước, dùng hết lựu đạn thì dùng thuốc nổ, nhất định phải làm cho mặt nước phụ cận cửa hang duy trì sạch sẽ."
"Chá Cô Tiếu huynh, Quải ca, Tái Hoạt Hầu, Địa Lý Bính, các ngươi mang hai đội kiếm sĩ theo ta đi làm bè trúc, Hồng Cô, Lão Dương Nhân, các ngươi bảo vệ tốt tổng cai đầu cùng La soái."
"Rõ."
Trần Ngọc Lâu trường kiếm trong tay lấp lóe, đem từng con Phong Anh bò lên trước mặt đánh chết, nghe vậy liền lên tiếng: "Không cần phải để ý đến ta, Hồng Cô các ngươi cũng đi cùng, võ công của ta không hề kém cạnh ai, các ngươi tự mình cẩn thận."
Trần Ngọc Lâu đã nói như vậy, Hồng Cô cùng Lão Dương Nhân cũng không có ý kiến, Trần Ngọc Lâu vốn là tay số 3 của Tá Lĩnh, gần như chỉ dưới La Trường Phong cùng Hồng cô nương, đủ để bảo vệ tốt chính mình.
Huống hồ bên cạnh bọn họ còn có đội cảnh vệ hỏa lực mạnh mẽ, sẽ không xảy ra vấn đề gì, phi đao của Hồng cô nương cùng cung tiễn của Lão Dương Nhân, đều là hỏa lực tầm xa mạnh mẽ.
"Tốt, đi." La Trường Phong cùng những người bị hắn điểm danh chạy về phía ban đầu, những chiếc bè trúc nguyên bản vốn ở trong bầy Phong Anh, bị Phong Anh vây quanh, trôi về phía lối ra.
Bất quá bởi vì đội ngũ không ngừng tiến lên, Phong Anh trong sông từ trong nước bơi theo bọn họ, bè trúc rất nhanh bị bỏ lại đằng sau, lúc này bè trúc ở mặt sông đã không có Phong Anh, lại cách bọn họ không xa.
Đến cuối hàng, La Trường Phong nghiêng người về phía trước, thi triển ra phiên bản thấp của Hoạt Kiếm Thức.
Nguyên bản Hoạt Kiếm Thức hoàn toàn trái với định luật vật lý, thân thể nghiêng đến gần như song song với mặt đất, lấy mũi chân phóng ra chân khí làm ròng rọc, nhanh chóng trượt về phía trước.
Nhưng La Trường Phong lúc này muốn biểu hiện phù hợp với thế giới quan của phàm võ, cho nên hắn nghiêng người không quá khoa trương, chỉ khoảng 45 độ, hai chân lấy tốc độ cực nhanh đạp về phía trước.
Đám Phong Anh này vốn dĩ mười phần thấp bé, to không bằng con chó mực, bọn họ dùng trường kiếm đánh giết Phong Anh, vốn cần phải hạ thấp thân hình, La Trường Phong vì để duy trì tốc độ đi tới nhất định, liền thi triển ra Hoạt Kiếm Thức.
"Ta tới mở đường, các ngươi đuổi theo." La Trường Phong nói xong câu này, liền nghiêng người xông về phía trước, trường kiếm trong tay nhanh chóng vung vẩy, gần như chỉ thấy ánh kiếm mà không thấy thân kiếm.
"Phốc phốc phốc "
Phong Anh trên tầng nham thạch bị nhanh chóng đánh chết, lưu lại cho đám người phía sau một con đường bằng phẳng, hơn hai mươi người nhanh chân bước theo sát sau lưng La Trường Phong, hướng về nơi có bè trúc phóng đi.
Phong Anh trong sông thấy có một đám người chạy về phía sau, lại không hề có ý tứ đuổi theo, chỉ liều mạng xông về phía vị trí của Trần Ngọc Lâu bọn họ, La Trường Phong rất nhanh liền xuyên qua bầy Phong Anh, đến vị trí không có Phong Anh.
"Chuyện này là sao? Vì sao Phong Anh không để ý tới chúng ta?" Lão Dương Nhân kinh ngạc mở miệng.
Hồng cô nương không vui liếc hắn một cái nói: "Sao hả, ngươi hi vọng đám quỷ kia đến vây công chúng ta sao?"
Lão Dương Nhân im lặng nói: "Dĩ nhiên không phải, chỉ là cảm giác kỳ quái thôi!"
La Trường Phong suy nghĩ một chút, liền hiểu ra, "Là khối ngọc điêu kia, nếu như ta không đoán sai, đám Phong Anh này hẳn là hướng về phía ngọc điêu Phong Anh kia mà đi."
Đám người giật mình, Chá Cô Tiếu nói: "Đối với chúng ta mà nói, ngược lại mười phần có lợi, tiết kiệm được không ít lựu đạn và thuốc nổ, đi thôi! Mau chóng đem bè trúc làm qua đó, La soái bọn họ mang theo đạn dược tuy nhiều, nhưng cũng có hạn, luôn có lúc dùng hết."
"Ừm, đi." La Trường Phong dẫn theo một đoàn người tiếp tục chạy gấp về phía sau, tiện đường nhặt mấy cây trúc cao đã vứt trước đó, rất nhanh, những chiếc bè trúc ngổn ngang trôi nổi trên mặt sông liền xuất hiện trước mặt bọn hắn.
La Trường Phong dặn dò: "Mọi người chú ý, sau khi lên bè trúc, chúng ta đem bè trúc chèo đến đối diện tầng nham thạch, bên cạnh nước cạn, có thể trực tiếp dùng trúc cao chống đi, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn, mà lại Phong Anh đều tập trung ở nửa bên này, bờ bên kia không có Phong Anh."
Hồng cô nương nhìn những chiếc bè trúc cách bờ ít nhất hai trượng, nói: "Thế nhưng bè trúc đều ở giữa sông, chúng ta làm sao lên được?"
La Trường Phong nhìn về phía một tên kiếm sĩ trong tay nắm trúc cao, nói: "Đem trúc cao của ngươi ném xuống sông đi, nối liền với bè trúc, tốt nhất có một đoạn gác lên trên bè trúc."
"Rõ."
Kiếm sĩ kia theo yêu cầu đem trúc cao ném xuống sông, cây trúc cao này dài khoảng chừng trượng ba, một đầu có khoảng hai thước chiều dài gác lên trên bè trúc, Hồng cô nương trợn mắt nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Hoa Ma Quải cũng ngạc nhiên nói: "Không thể nào! Khinh công của ngươi đã luyện đến cảnh giới này rồi sao?"
Chá Cô Tiếu cũng đầy mắt ngạc nhiên nhìn hắn, hắn biết La Trường Phong kiếm pháp thông thần, khinh công cũng rất lợi hại, thật không nghĩ đến lại lợi hại đến mức độ này.
La Trường Phong mỉm cười, không nói chuyện, đột nhiên bước ra phía trước hai bước, thả người nhảy ra ngoài sông.
Đám người trên bờ tim đều như ngừng đập, nín thở nhìn một màn này.
Chỉ thấy La Trường Phong nhảy ra hơn trượng, chân vừa vặn rơi vào cây trúc cao kia, trong nháy mắt mũi chân tiếp xúc với trúc cao, chân còn lại của hắn đã phóng về phía trước, cây trúc cao chỉ hơi chìm xuống, nước còn chưa kịp dính vào đế giày của La Trường Phong, bước thứ hai của hắn đã bước ra.
La Trường Phong ở trên trúc cao liên tiếp vượt qua ba bước, trúc cao và bè trúc chỉ nhẹ nhàng lay động, hắn đã đứng vững vàng trên bè trúc.
Chá Cô Tiếu thán phục nói: "Tài năng như thần, võ công của La huynh, xứng đáng với bốn chữ độc bộ thiên hạ."
Hồng cô nương cùng Hoa Ma Quải thì hai mắt tỏa sáng, bởi vì nếu La Trường Phong có thể làm đến bước này, bọn họ cũng sớm tối có thể luyện đến cảnh giới như vậy, chờ quay về phải hảo hảo tìm tòi, xem gia hỏa này có giấu nghề hay không.
La Trường Phong sau khi lên bè trúc, dùng trúc cao đem vài khung bè trúc kéo tới, đẩy lên bờ, Chá Cô Tiếu và những người còn lại lần lượt lên bè.
Lập tức một đoàn người đem năm chiếc bè trúc chèo đến đối diện bờ bên kia, dùng trúc cao chống về phía trước, mấy phút sau, phía trước đã có thể nhìn thấy Phong Anh dày đặc.
Chúng toàn bộ tụ tập ở bên trái bờ, tầng tầng lớp lớp, như kiến bám vào rìa tầng nham thạch bò lên, sau đó bị kiếm sĩ và binh sĩ trên bờ đánh chết, lại rơi xuống sông, vừa rơi vào trong sông, liền chìm xuống dưới.
Trần Ngọc Lâu mấy người cũng nhìn thấy La Trường Phong bọn họ đi qua, La Lão Oai không khỏi ngạc nhiên nói: "Ha ha, thật là tà môn, vì sao những quái vật này đối với bọn hắn làm như không thấy, chỉ liều mạng hướng về phía chúng ta tuôn ra?"
Trần Ngọc Lâu hai mắt nhanh chóng lấp lóe, như có điều suy nghĩ nói: "Có phải hay không trên người chúng ta mang theo thứ gì, hấp dẫn đám Phong Anh này?"
La Lão Oai cũng không phải người ngu, qua sự nhắc nhở này của Trần Ngọc Lâu, lập tức vỗ đùi, kêu lên: "Không sai, khẳng định là ngọc điêu kia, ta trước đó còn kỳ quái, hình dạng hài nhi của ngọc điêu kia sao lại khó chịu như vậy, nguyên lai là điêu khắc đám đồ chơi đáng chết này."
Năm chiếc bè trúc, dưới sự "dung túng" của Phong Anh, nhanh chóng tiến gần về phía cửa hang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận