Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 96: Tha hương ngộ cố tri

**Chương 96: Tha hương ngộ cố tri**
Trên một con đường ở đảo Khấu, La Trường Phong và A Thanh đứng trước một tửu lâu mang phong cách Đại Đường, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu tửu lâu, La Trường Phong nở một nụ cười mỉm.
Thanh Vân tửu lâu, đây chính là tên của tửu lâu này.
Tửu lâu không nhỏ, có hai tầng ba gian, gian trước mặt lầu một là nơi chứa rượu, cất giữ rất nhiều vò rượu, bán buôn hoặc bán lẻ rượu ra bên ngoài.
Lầu hai là nhà ăn, có thể cung cấp cho khách nhân đến đây ăn cơm uống rượu.
Gian giữa là phòng bếp, gian tạp vật, phòng cất rượu và các gian phòng có công năng khác, gian cuối cùng là một tòa viện, hẳn là nơi ở của lão bản và tiểu nhị tửu lâu.
Bất quá nơi này chỉ đơn thuần là tửu lâu, không có công năng khách sạn, không có phòng cho khách.
Lúc này mới khoảng giờ Tuất, trong tửu lâu đèn đuốc sáng trưng, còn có thể nghe thấy âm thanh ồn ào huyên náo, tiếng cụng ly, tiếng "oẳn tù tì" từ lầu hai vọng xuống.
La Trường Phong mang theo A Thanh bước vào tửu lâu, đi về phía quầy hàng. Chưởng quỹ là một nam tử trung niên có thân hình hơi mập, đang cúi đầu gảy bàn tính, thỉnh thoảng lại ghi chép một bút lên cuốn sổ bên cạnh, bên cạnh hắn còn có một tiểu nhị mặc tạp dề đang ngồi nghỉ ngơi.
Phát hiện có người tiến vào tửu lâu, tiểu nhị vội vàng đứng dậy tiến lên đón, chưởng quỹ cũng đặt bút lông trong tay xuống, ngẩng đầu lên, mang trên mặt dáng tươi cười hòa khí sinh tài.
Khi thấy rõ là hai người lạ mặt trẻ tuổi ăn mặc theo phong cách người nhà Đường, mang theo binh khí, khí độ bất phàm, nụ cười trên mặt không khỏi càng tươi hơn, "Hai vị khách quan là vừa tới đảo Khấu a? Có phải muốn ăn cơm không?"
"Ha ha, đến Thanh Vân tửu lâu thì cũng như về đến nhà vậy, món ăn ở tửu lâu chúng ta đều là món ngon chính tông Đại Đường, rượu Thanh của chúng ta càng là tuyệt nhất ở đảo Khấu, hai vị nhất định phải nếm thử?"
"Rượu Thanh?" La Trường Phong sửng sốt, chẳng lẽ rượu Thanh nổi tiếng thế giới Đông Doanh ở hậu thế, chính là do người này làm ra?
Trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, La Trường Phong nói với chưởng quỹ: "Rượu Thanh này tự nhiên là phải nếm thử, bất quá tại hạ hy vọng có thể cùng lão bản và bà chủ tửu lâu uống một chén, còn mời chưởng quỹ đi mời giúp một chút."
Chưởng quỹ giật mình, lập tức dáng tươi cười không đổi nói: "Khách quan nói đùa rồi."
La Trường Phong lắc đầu nói: "Tại hạ không có nói đùa, chưởng quỹ cứ đi mời giúp một chút đi!"
Nụ cười trên mặt chưởng quỹ nhạt đi một chút, trong mắt tiểu nhị kia cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, đến tửu lâu uống rượu, còn không phải là do lão bản và bà chủ tiếp khách hay sao, mặt ngươi lớn như vậy sao?
A Thanh ở bên cạnh buồn cười nhìn La Trường Phong, nói: "Ngươi không nói rõ ràng, người ta sao có thể giúp ngươi đi mời?"
Nói xong, A Thanh lại cười nói với chưởng quỹ: "Chưởng quỹ đừng giận, chúng ta là bằng hữu của Vân đại ca và Thanh Nhi tỷ tỷ, đã mấy năm không gặp, muốn tìm bọn họ ôn chuyện."
Sắc mặt chưởng quỹ và tiểu nhị lúc này mới khôi phục lại, "Thì ra là thế, xin hỏi hai vị xưng hô như thế nào?"
A Thanh nói: "Ngươi cứ nói Trường Phong và A Thanh tìm bọn họ là được."
Chưởng quỹ nhẹ gật đầu, áy náy nói: "Hai vị thứ lỗi, lão bản đang chiêu đãi khách nhân quan trọng, không biết có thể thuận tiện đi ra không, mời hai vị chờ ở đây một lát, đợi lão phu đi xin chỉ thị trước đã."
"Được rồi, chưởng quỹ cứ tự nhiên."
Chưởng quỹ bước nhanh qua cửa sau, đi về phía hậu viện.
Rất nhanh, tiếng bước chân có vẻ dồn dập vang lên, một thân hình thẳng tắp vẫn như cũ xuyên qua cửa sau đi ra, phía sau hắn còn có một thiếu phụ xinh đẹp đang ôm một đứa bé, chưởng quỹ thì đi theo sau cùng.
Vừa nhìn thấy La Trường Phong và A Thanh, hai người lập tức mừng rỡ, "Gió..."
La Trường Phong dựng thẳng một ngón tay đặt lên môi, ngăn hắn nói, sau đó nắm vạt áo của mình giũ lên, nháy mắt mấy cái với hắn, ra hiệu hắn đang mặc thường phục, lập tức cười nói: "Mộ Vân huynh, Úc Thanh cô... Không đúng, bây giờ nên gọi là Lý phu nhân, ha ha, hai vị từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"
Hai người này chính là Lý Mộ Vân và Úc Thanh công chúa được La Trường Phong đưa ra khỏi Hoa Sơn hai năm trước, lúc trước khi chia tay, Lý Mộ Vân có nói hắn ở đảo Khấu lấy việc cất rượu làm kế sinh nhai, đồng thời báo cho địa chỉ.
Nguyên bản hắn chỉ có một gian tửu phường nho nhỏ, thu nhập đủ để duy trì sinh hoạt mà thôi, cũng không có ý định mở rộng việc buôn bán.
Nhưng chỉ trong hai năm ngắn ngủi, tiểu tửu phường đã phát triển thành một đại môn cửa hàng bao gồm cả tửu phường và tửu lâu, người đàn ông có vợ này quả nhiên không giống người thường.
Lý Mộ Vân vẻ mặt tươi cười, nghe vậy cười ha ha nói: "Nhờ phúc của La huynh, hết thảy đều mạnh khỏe."
Khi La Trường Phong và Lý Mộ Vân hàn huyên, A Thanh đã tiến đến bên cạnh Lý Úc Thanh, vui mừng nói: "Thanh Nhi tỷ tỷ, đây là hài tử của tỷ và Lý đại ca a?"
Vốn ôn nhu như nước, Lý Úc Thanh giờ đây càng thêm vẻ rạng rỡ của người mẹ, nghe A Thanh hỏi, nàng mỉm cười gật đầu, mặt tràn đầy hạnh phúc.
Tiểu gia hỏa là một bé trai, dáng dấp tinh xảo đáng yêu, lúc này đang tỉnh, mở to đôi mắt to tròn nhìn A Thanh, không hề sợ người lạ.
"Hì hì, thật đáng yêu, bé bao lớn rồi? Tên gọi là gì?"
"Chín tháng, bé tên là Lý Tiêu Dao, cha bé hy vọng bé có thể một đời vô ưu vô lự, tiêu dao khoái hoạt."
"Tiêu Dao, tên hay lắm, tiểu Tiêu Dao, ta là Thanh di của con nha! Mau gọi Thanh di đi, oa, Thanh Nhi tỷ tỷ, bé đang cười với ta kìa, ta có thể bế bé một chút không?"
"Được! Xem ra Tiêu Dao rất thích ngươi đó!"
La Trường Phong ở bên cạnh nghe thấy cái tên này, mặt đầy vẻ im lặng nhìn Lý Mộ Vân, ngươi lại không gọi là Lý Tam Tư, đặt tên lung tung gì vậy?
Bất quá gia hỏa này thật sự biết đặt tên, tiểu gia hỏa này còn ở trong tã lót, đã định sẵn số phận nhân vật chính.
Nói đến cũng đúng, phụ thân từng là thống lĩnh Vũ Lâm quân, mẫu thân càng là công chúa đương triều, sư tổ là Hà Tiên Cô, còn có nguồn gốc lớn lao với Thuần Dương, xuất thân như vậy, không phải mệnh nhân vật chính thì cũng không có thiên lý.
"Ngươi nhanh thật đấy! Hai năm không gặp, con trai cũng sắp biết gọi cha rồi." La Trường Phong cười trêu ghẹo nói.
Nhắc tới việc này, Lý Mộ Vân lại cảm thấy vô cùng cảm kích, thở dài: "Năm đó nếu không có ngươi ra tay cứu giúp, vợ chồng ta đã lạnh cốt rồi, làm gì có được hạnh phúc như bây giờ?"
La Trường Phong vỗ vai Lý Mộ Vân, nói: "Đều là chuyện quá khứ, nhắc tới làm gì? Đúng rồi, chưởng quỹ nói ngươi đang chiêu đãi khách nhân quan trọng, không làm phiền đến các ngươi chứ?"
Lý Mộ Vân kéo tay La Trường Phong, cười nói: "Không có, chỉ là hai người bạn tốt, trong đó có một vị có lẽ là người quen cũ của ngươi, chúng ta đang uống rượu! Đi đi đi, đêm nay cứ ở lại đây, không say không về, có chuyện gì ngày mai nói sau."
La Trường Phong nghe vậy hơi cảm thấy kinh ngạc, mình có thể có người quen cũ nào ở đảo Khấu? Chẳng lẽ là Lạc Phong bọn họ? Hay là Đại sư huynh Tạ Vân Lưu?
Hẳn là không phải, với tuổi của Lạc Phong, khả năng hắn trở thành bằng hữu của Lý Mộ Vân không lớn, còn Tạ Vân Lưu tuy là đồng môn của mình, nhưng căn bản chưa từng gặp mặt, chưa nói tới quen biết cũ.
Huống hồ "vật họp theo loài, người chia theo nhóm", không phải hắn xem thường Lý Mộ Vân, hắn hẳn là còn chưa đủ tư cách gia nhập vòng xã giao của Tạ Vân Lưu, càng chưa nói tới làm bằng hữu, ở trước mặt Tạ Vân Lưu, Lý Mộ Vân phải gọi là tiền bối.
Vậy thì là ai đây?
Trong lòng mang theo nghi hoặc như vậy, La Trường Phong cùng Lý Mộ Vân cùng nhau đi về phía hậu viện, Lý Úc Thanh cũng chào hỏi A Thanh đang ôm Lý Tiêu Dao đi theo.
Xuyên qua một cổng vòm, La Trường Phong liếc mắt liền thấy một người đang ngồi ở bàn đá trong viện, quả nhiên, thật sự là người quen cũ.
La Trường Phong im lặng liếc mắt, nói: "Ngươi đúng là ở khắp mọi nơi, làm sao đi đâu cũng có thể gặp ngươi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận