Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 175: Cùng nữ nhi khống liền phải trò chuyện nữ nhi

**Chương 175: Ở cùng nữ nhi thì phải trò chuyện về nữ nhi**
Bởi vì La Trường Phong không tiết lộ tình tiết của 《 Phong Vân 》, nên những người khác trong nhóm đều không hiểu rõ về thế giới của Hùng Bá. Ngược lại, điều này không làm ảnh hưởng đến việc đ·á·n·h giá của hắn.
La Trường Phong cẩn thận suy nghĩ, hắn biết Hùng Bá đang có ý đồ gì, nhưng điều này không có gì to tát, hơn nữa, những lời hắn nói hoàn toàn có lý.
Khúc nhị hồ của Vô Danh kia vừa kéo lên, một thân chính khí vừa buông xuống, quả thực có tác dụng tịnh hóa lòng người, hướng người ta đến thiện. Nói không chừng trong nhóm thực sự có thể xuất hiện một vị Thần nhờ vậy.
Đương nhiên, "Thần" ở đây không phải là Thần trong thế giới thần võ. Thần trong thế giới thần võ có cao có thấp, thực lực không đồng đều, Dương Tiễn là Thần, Cự Linh Thần cũng là Thần, Sơn Thần thổ địa cũng là Thần, nhưng giá trị vũ lực có giống nhau không?
Nhưng mà, Doãn Trọng có thể "ngôn xuất pháp tùy", chỉ một lời của hắn đã có thể điều khiển phong hỏa lôi điện tấn công kẻ địch. Khi hắn chưa thành Thần, trên người còn có thương tích, không thể vận dụng toàn bộ tu vi, cũng chỉ cần kêu một tiếng "Cho ta gió, cho ta cuồng phong" thì gió liền đến, lại còn vô cùng mạnh mẽ.
Lại kêu một tiếng "Để ta p·h·ẫ·n nộ hóa thành lôi điện" thì lôi điện cũng tới, thực sự là muốn gì được nấy.
Ngoài ra, võ c·ô·ng tu vi của hắn cũng vô cùng mạnh mẽ, còn có Long Thần C·ô·ng có thể hóa thân thành rồng. Đây không còn là võ c·ô·ng nữa, mà phải coi là một loại thần thông.
Nếu cứ phải lấy thực lực thần thoại để định vị, thì Doãn Trọng sau khi thành thần có lẽ ở trình độ từ t·h·i·ê·n Tiên đến Chân Tiên, đánh ngang với Tứ Hải Long Vương hoàn toàn không thành vấn đề. Trong nhóm, hắn cũng là người đứng đầu, chỉ dưới La Trường Phong.
Doãn Trọng sau khi thành Thần hoành hành Tru Tiên thế giới không hề có chút áp lực nào. Dù không thành Thần, với thực lực hiện tại, cũng không có mấy ai làm đối thủ của hắn. Trong Phong Vân thế giới truyền hình điện ảnh, hắn lại càng treo lên đ·á·n·h tất cả.
Có hắn tọa trấn, Đế t·h·í·c·h t·h·i·ê·n hay Tiếu Tam Tiếu, đều không đáng sợ, đây chính là nguyên nhân Hùng Bá muốn bọn họ đến thế giới của mình.
Doãn Phượng: "Chân nhân, người thấy thế nào? Ta nghe Hùng thúc thúc nói, có vẻ rất có lý."
La Trường Phong nghĩ thông suốt trong nháy mắt, nói: "Hùng bang chủ nói không sai, Vô Danh quả thật là một người thầy tốt bạn hiền, nếu các ngươi bằng lòng, vậy thì đến Mộ Danh Trấn ở thế giới của Bồ Nhuỵ bang chủ đi!"
Doãn Phượng vui mừng nói: "Tốt, đã vậy, vậy ta đưa cha đến thế giới Hùng thúc thúc."
Hùng Bá vui mừng quá đỗi, vội nói: "Hoan nghênh hoan nghênh."
Thế giới Phong Vân.
Hùng Bá đứng trong phòng khách ở phòng mình đợi một lát, liền thấy trước mặt quang môn mở ra, Doãn Trọng cùng Doãn Phượng một trước một sau bước ra.
Hùng Bá vội nghênh đón hai bước, nở nụ cười nhiệt tình: "Hoan nghênh Doãn huynh và Phượng Nhi đến thế giới của ta định cư, tại hạ vô cùng vinh hạnh."
Doãn Phượng dịu dàng hành lễ: "Phượng Nhi bái kiến Hùng thúc thúc."
Hùng Bá cười nói: "Tốt, tốt, Phượng Nhi nhu thuận đáng yêu, còn hơn nha đầu nhà ta cả ngày tùy hứng, ngang bướng, mạnh hơn nhiều. Ta thật ngưỡng mộ Doãn huynh! Ha ha."
Hắn rất biết nhìn người mà nói chuyện, muốn cùng Doãn Trọng - người này dính với con gái thành Ma gia hỏa rút ngắn quan hệ, thì trò chuyện về con gái là chắc chắn nhất.
Quả nhiên, vừa nhắc tới con gái, Doãn Trọng liền không nén được ý cười trên mặt, ha ha cười nói: "Nha đầu ngang ngược tùy hứng, chẳng phải đều do người cha nuông chiều hay sao?"
Hùng Bá nói: "Doãn huynh nói đúng, chỉ có một đứa con gái, không quen lấy nuông chiều, lẽ nào lại nỡ nghiêm khắc đối đãi?"
"Tính cách đều là trời sinh, Doãn huynh cũng cưng chiều Phượng Nhi, nhưng vì sao Phượng Nhi lại dịu dàng như vậy? Cho nên nói a! Trở thành người thế nào còn phải xem chính bản thân nha đầu đó."
"Ha ha ha ha. . . Hùng bang chủ nói rất đúng, những lời này Doãn mỗ đồng ý." Nghe Hùng Bá hết mực khen ngợi con gái mình, Doãn Trọng lập tức coi hắn là tri kỷ, vui vẻ không thôi.
Qua dăm ba câu, Hùng Bá đã giành được hảo cảm của Doãn Trọng, đây chính là lợi thế của việc biết trước mọi chuyện.
Hùng Bá nghiêng người mời: "Doãn huynh mời ngồi, Phượng Nhi, đến chỗ Hùng thúc thúc, cứ xem như về đến nhà, đừng khách khí, cần gì cứ nói với Hùng thúc thúc."
Doãn Phượng cười thành đôi mắt hình lưỡi liềm: "Cảm ơn Hùng thúc thúc."
Hùng Bá hướng ra ngoài cửa gọi: "Người đâu."
Lập tức có thị tỳ đi vào, nhìn thấy Doãn Trọng và Doãn Phượng, nàng không khỏi giật mình. Hai vị này... Từ đâu tới? Nàng ở ngoài sao không thấy ai vào phòng của bang chủ?
Bất quá nàng chỉ là một thị tỳ nho nhỏ, đương nhiên không dám hỏi nhiều, chỉ cúi đầu: "Mời bang chủ phân phó."
Hùng Bá nói: "Sai Văn Sửu Sửu chuẩn bị tiệc rượu, lão phu muốn chiêu đãi bằng hữu. Mặt khác, gọi Kiếm Vũ tới đây."
"Vâng, bang chủ."
Thị tỳ lui ra sau, Hùng Bá ngồi bên cạnh Doãn Trọng. Doãn Trọng quan sát căn phòng của Hùng Bá. Trước đó, Doãn Phượng chỉ nói với hắn Hùng Bá là bang chủ của một bang, còn những thứ khác lại không nói tỉ mỉ, bởi vì chính nàng cũng không hiểu rõ.
Nhưng hôm nay thấy chỗ ở của Hùng Bá xong, hắn lại c·ả·m nhận được vài phần khác biệt so với tưởng tượng, hơn nữa nhìn y phục Hùng Bá, ở thế giới bọn họ thì vương hầu mới được phép mặc.
"Xem ra Hùng bang chủ có gia nghiệp thật không nhỏ!" Doãn Trọng dò hỏi.
Hùng Bá mỉm cười nói: "Doãn huynh chê cười, thế giới của chúng ta tương đối đặc thù, lấy võ vi tôn. Đến nay, đã không còn khái niệm quốc gia hay triều đình. Thứ th·ố·n·g trị thiên hạ chính là Võ Lâm Chí Tôn, Võ Lâm Chí Tôn cũng giống như đế vương của thế giới Doãn huynh."
"Bất quá, những năm gần đây, thế lực Chí Tôn đã suy yếu, tám phần thiên hạ giang sơn đã vào tay tại hạ."
Doãn Trọng sợ hãi than: "Nói như vậy, chẳng phải Hùng bang chủ rất nhanh có thể th·ố·n·g nhất thiên hạ, trở thành Võ Lâm Chí Tôn mới sao?"
Hùng Bá toát mồ hôi hột nói: "Hổ thẹn, tại hạ ngày xưa dùng 'Thuận ta thì s·ố·n·g, nghịch ta thì c·hết' theo Bá Giả chi đạo đ·á·n·h thiên hạ. Dù đã dựng nên giang sơn như thùng sắt, nhưng lại không được lòng người."
"Cho nên tại hạ dự định, trong khoảng thời gian này, để võ lâm được tĩnh dưỡng, làm những chuyện có ích cho bách tính trong thiên hạ."
Doãn Trọng tán thưởng: "Muốn thành tựu bá nghiệp, ban đầu cần dùng đến t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n t·h·iết huyết. Năm xưa Thủy Hoàng chẳng phải cũng làm vậy sao? Đáng tiếc hắn c·hết quá sớm, nếu không, Đại Tần chưa chắc đã mất sau hai đời."
"Hùng bang chủ có thể nghĩ đến điều này, có thể nói là phúc của võ lâm, phúc của vạn dân, chắc hẳn ngày thiên hạ quy tâm cũng không còn xa."
Hùng Bá vui mừng nói: "Vậy xin mượn lời Doãn huynh, bất quá tại hạ có thể tỉnh ngộ lại, phần lớn nhờ vào Phong Hư chân nhân chỉ điểm. Nếu không có chân nhân, tại hạ sớm đã lầm đường lạc lối, cuối cùng chỉ có kết cục thê lương."
Doãn Trọng thở dài: "Doãn mỗ cũng vậy thôi, nếu không có chân nhân, Doãn mỗ chỉ là một Đại Ma Đầu bị người người tru diệt, làm gì có ngày được con gái hầu hạ bên cạnh?"
Hai người cảm thán không thôi, chợt c·ả·m thấy quan hệ thân thiết hơn mấy phần. Nhắc tới La Trường Phong, không chỉ riêng Hùng Bá, Doãn Trọng cùng Doãn Phượng cũng đều tràn đầy cảm kích.
"Cha, người tìm ta. . . A? Hai vị này là ai?" Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên ngoài cửa. U Nhược chưa nói hết câu đã xuất hiện ở cửa, thấy Doãn Trọng và Doãn Phượng, không khỏi kinh ngạc.
Hùng Bá cười khổ với Doãn Trọng: "Xem đi! Đây chính là nha đầu nhà ta, luôn lỗ mãng như thế, không hiểu lễ nghi quy củ."
Doãn Trọng ha ha cười: "Nữ hiền chất đây là tính tình thật thà, có phong phạm hiệp nữ, không có gì không tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận