Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 20: Thích hợp bản thân phi đao

**Chương 20: Phi đao phù hợp với bản thân**
La Trường Phong xem xét thanh phi đao trong tay một lát, lại dùng tay ước lượng, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Đúng vậy, trong « Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm », miêu tả về Tiểu Lý Phi Đao là: Mỏng mà sắc bén, dài ba tấc bảy phân, có kết cấu đặc thù, không giống bình thường. . .
Đây là một thanh lợi khí thiên hạ vô song, từ cấu tạo của chuôi đao này, ít nhiều cũng có thể tìm ra một chút nguyên nhân Tiểu Lý Phi Đao vô địch thiên hạ.
Tiểu Lý Phi Đao, mỏng mà sắc, nhanh như chớp giật, cũng bởi vì lưỡi đao xé gió, nên thế của nó rất thẳng và gấp.
La Trường Phong nhìn chuôi phi đao trong tay, dài hơn bốn tấc, thân đao hơi dày, chuôi đao cũng hơi dài, ngoại hình giống như một thanh đại đao phiến tử thu nhỏ theo tỷ lệ mấy chục lần, không khỏi thầm than, hắn cuối cùng đã tìm ra vấn đề của thanh phi đao này.
Nặng một chút, đối với người có lực đạo không đủ như Hồng cô nương mà nói, vừa vặn phù hợp, nếu quá nhẹ, phi đao nàng ném ra sẽ bị bay bổng, bất kể là độ chính xác hay lực sát thương, đều sẽ giảm đi nhiều.
Nhưng đối với bản thân hắn mà nói, thanh đao này lại có chút nặng, lấy lực đạo của hắn ra tay, sẽ tạo thành tình huống uy lực tăng mạnh.
Nhưng mà sự gia tăng uy lực này, lại là đánh đổi bằng việc hy sinh một bộ phận tốc độ phi hành của phi đao, có chút được không bù mất.
Dù sao, phi đao bất kể là xuyên thủng yết hầu đối phương, hay là cắm ở trên cổ họng đối phương, đều là kết quả giống nhau —— chết.
Mà phi đao nặng hơn một chút, mỗi khi hắn phát ra một đao, cần thiết phải hao phí khí lực, thì sẽ nhiều hơn một phần.
Mặc dù một chút khí lực đó cơ hồ có thể bỏ qua không tính, nhưng rất nhiều thời điểm, có một chút lực đó, cùng không có một chút lực đó, sẽ tạo thành hậu quả hoàn toàn khác biệt.
Đối với La Trường Phong, người theo đuổi tốc độ cực hạn mà nói, đây là điều tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Tiếp theo, ngoại hình không hợp lý, không phù hợp với bản chất của phi đao, bất quá La Trường Phong cũng có thể hiểu được.
Thanh phi đao này, Hồng cô nương không chỉ riêng làm thành phi đao để dùng, mà còn có thể nắm trong tay, xem như vũ khí cận chiến để sử dụng.
Chính là bởi vì muốn chiếu cố hai loại tác dụng, thanh phi đao này mới có thể thiết kế thành bộ dáng như vậy, thế nhưng La Trường Phong lại chướng mắt loại phi đao này.
Thấy La Trường Phong bắn ra một đao, sau đó liền nắm phi đao rơi vào trầm tư, Hồng cô nương hiếu kỳ đi tới bên cạnh hắn.
Thấy hắn tựa hồ đã khôi phục lại tinh thần, lúc này mới lên tiếng hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?"
La Trường Phong liếc nàng một cái, đi lên trước, rút thanh phi đao cắm vào trong khúc gỗ tròn ra, thu vào túi đao, sau đó tháo túi đao ra, trả lại cho Hồng cô nương.
"Làm gì vậy? Ngươi không luyện nữa à?" Hồng cô nương trừng mắt hỏi, trong mắt không thể ức chế hiện lên một vòng thất vọng.
"Chỉ là hôm nay không luyện, loại phi đao này thích hợp với ngươi, nhưng không thích hợp với ta, ta muốn đi chế tạo lại một nhóm phi đao."
Thì ra là thế, vẻ thất vọng trong mắt Hồng cô nương quét sạch sành sanh, "Vậy đi thôi! Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi có thể đánh tạo ra loại phi đao gì."
La Trường Phong trở lại trong viện, Trần Ngọc Lâu đã mang theo Hoa Ma Quải và Côn Lôn ra ngoài tản bộ, không có ở nhà.
La Trường Phong dùng bút lông học được ở thế giới Thiếu Lâm Ngũ Tổ, vẽ ra hình dạng phi đao trong suy nghĩ của hắn, sau đó mang theo Hồng cô nương đi về phía cửa hàng rèn.
Tới cửa hàng rèn, La Trường Phong nói rõ yêu cầu với thợ rèn, thợ rèn nói với La Trường Phong, nhiều nhất ba bốn canh giờ là có thể chế tạo xong, ngày mai hắn có thể đưa đến Trần trạch.
Thương nghị xong chuyện chế tạo phi đao, trong lòng La Trường Phong khẽ động, lại mời thợ rèn chế tạo cho hắn một thanh Tinh Cương nhuyễn kiếm.
Bởi vì La Trường Phong nghĩ đến, không biết là mấy năm sau, bọn họ sẽ tiến về Tương Tây sông Mãnh Động ở Lão Hùng lĩnh, nhất định phải đến Miêu trại ở đó tìm hiểu tin tức.
Đi Miêu trại, tự nhiên là không thể mang theo binh khí, nhưng nếu là nhuyễn kiếm thì không sao, hắn hoàn toàn có thể làm thành đai lưng quấn ở bên hông.
Huống hồ, coi như không vì việc này, ngày sau có một thanh nhuyễn kiếm giấu ở trên người, trong tay lại thêm một thanh trường kiếm, thì thanh nhuyễn kiếm này có thể đóng vai trò là đòn sát thủ xuất kỳ bất ý.
. . .
Ngày hôm sau trời vừa sáng, thợ rèn quả nhiên đã đưa phi đao tới.
Eo của La Trường Phong so với Hồng cô nương thì thô hơn, lại thêm phi đao đã thu nhỏ kích thước.
Cho nên La Trường Phong chế tạo là mười sáu thanh, hai bên lưng mỗi bên tám thanh.
Thợ rèn ngay cả túi đao bằng da đều chuẩn bị cho La Trường Phong xong, đó là hắn hôm qua xế chiều đi tiệm may đặt làm trước.
Về phần nhuyễn kiếm, còn phải chờ thêm một thời gian nữa, thứ đó là một công việc tỉ mỉ, cũng không phải chế tạo kiếm cứng rắn có thể so sánh.
La Trường Phong đưa cho thợ rèn một bút thù lao phong phú, tiễn thợ rèn đi, liền cất phi đao, cầm lên một bó dây cỏ, đi về phía rừng trúc.
Chuyện bào chế dược thủy, hắn đã giao cho đại phu của Trần trạch, giữa trưa sẽ có đồ đệ của hắn đưa đến rừng trúc, không cần hắn phải quản nhiều.
Tới rừng trúc, Hồng cô nương vẫn đang luyện kiếm, hắn cũng không quấy rầy nàng, phối hợp đi đến bên cạnh khúc gỗ tròn.
Trước đem dây cỏ quấn ở trên khúc gỗ, như vậy có thể tránh cho phi đao trực tiếp quấn vào khúc gỗ, lâu ngày, mũi đao sẽ bị cùn.
Quấn xong dây cỏ, La Trường Phong liền luyện phi đao.
Phi đao của La Trường Phong, cơ bản cũng là dựa theo kiểu dáng của Tiểu Lý Phi Đao để chế tạo.
Bất quá kích thước của triều Minh cùng bây giờ có chút khác biệt, cho nên phi đao của hắn theo tiêu chuẩn thời đại này, là ba tấc bốn phân, tương đương với ba tấc bảy phân của triều Minh.
Lần này lại bắn ra phi đao, quả nhiên không còn lực xuyên thấu mạnh mẽ kia, nhưng La Trường Phong cảm giác được rõ ràng, tốc độ của phi đao đã tăng lên một bậc.
Hai người đều đã đem kỹ xảo của mình dạy cho đối phương, tiếp theo việc cần làm, chính là luyện, không ngừng luyện, cho nên cũng không phân biệt buổi sáng hay buổi chiều, tất cả đều luyện.
. . .
Ba ngày nghỉ kỳ trôi qua rất nhanh, đám Tá Lĩnh kiếm sĩ lại tụ tập đến bên cạnh rừng trúc, bọn họ đều phát hiện, trên mặt đất đặt một đống túi chứa đồ vật gì đó.
Phía sau đống đồ vật đó, còn dựng một tấm bảng, trên đó viết một ít chữ.
La Trường Phong đứng trước đống đồ vật đó, giải thích nói: "Trong những chiếc túi này, chứa khối sắt, kể từ hôm nay, các ngươi phải cột vào hai chân mỗi bên mười cân khối sắt, hai tay mỗi bên buộc năm cân, trên lưng buộc hai mươi cân, tổng cộng năm mươi cân."
"Tổng cai đầu trọng lượng gấp đôi, là một trăm cân, Côn Lôn lật gấp năm lần, là hai trăm năm mươi cân, Địa Lý Bính trọng lượng giảm một nửa, là hai mươi lăm cân."
"Những khối sắt này, bình thường bất kể là đi đường, ăn cơm hay luyện công, thậm chí là đi nhà xí, đều không được tháo xuống, chỉ có lúc tắm rửa và ngủ ban đêm mới có thể tháo xuống, ngày kế tiếp vừa rời giường, việc đầu tiên chính là lại buộc khối sắt lên."
"Về phần khi nào tăng thêm trọng lượng khối sắt, khi nào có thể triệt để tháo xuống, thời cơ đến, ta sẽ tự nói cho các ngươi biết, đến lúc đó, ta sẽ bắt đầu dạy các ngươi khinh công, đều hiểu rõ chưa?"
"Hiểu rõ."
Ở trên loại chuyện luyện công này, cho dù là Trần Ngọc Lâu cũng sẽ không nói bất kỳ ý kiến gì, luyện được võ công là của mình, ai cũng không thể lấy đi, càng là người có địa vị cao, thì càng có thể hiểu rõ tầm quan trọng của thực lực.
Nền tảng của Trần Ngọc Lâu vốn dĩ đã dày hơn so với các kiếm sĩ, luyện qua một chút khinh công thô thiển, cũng chính là một chút kỹ xảo như nhấc, tung, trèo, đạp, giẫm, lật.
Vượt nóc băng tường làm không được, nhưng leo tường vượt nóc thì năng lực hơn xa người thường, có thể làm đến "phiên thượng cấp" (tức là có thể tay không qua tường cao), danh xưng tay có thể đào đến địa phương, người liền lên phải đi.
Nhưng theo La Trường Phong, chút bản lĩnh này đừng nói là khinh công, ngay cả Parkour cũng còn chưa đạt tới trình độ cao cấp, hậu thế lính trinh sát, lính đặc chủng, ai mà làm không được việc tay không qua tường cao?
Cho nên hắn cũng không đối với Trần Ngọc Lâu "hạ thủ lưu tình", nếu không thể đem bọn hắn thao luyện đến mức, tường cao hai mét không dùng tay, một cái chạy đà ở trên tường giẫm đạp mấy cước, liền có thể trực tiếp lên tường, vậy thì chiêu bài của La Trường Phong hắn cơ bản cũng coi như là bị đập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận