Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 202: Đối với sư tỷ tưởng niệm

**Chương 202: Tưởng nhớ sư tỷ**
Thế giới Tru Tiên, nhà ăn Đại Trúc Phong.
Hôm đó, các đệ tử như thường lệ, ngồi bên bàn ăn chờ sư phụ và gia đình. Chỉ một lát sau, Điền Linh Nhi bước chân nhẹ nhàng chạy vào, mọi người đồng loạt đứng dậy, hướng về phía cửa, nghênh đón sư trưởng.
Điền Bất Dịch cùng Tô Như sau đó một bước tiến vào, ngồi xuống vị trí chủ tọa, các đệ tử lúc này mới ngồi xuống.
Lần này Điền Bất Dịch không giống như thường ngày, trực tiếp vung tay phân phó ăn cơm, mà là nhìn về phía Trương Tiểu Phàm đang ngồi ở ghế cuối, nói: "Lão Thất."
Trương Tiểu Phàm theo phản xạ có điều kiện đứng lên nói: "Đệ tử có mặt."
Điền Bất Dịch đưa tay ấn xuống, ôn hòa nói: "Ngồi xuống ngồi xuống, lúc ăn cơm không có nhiều quy củ như vậy."
Các đệ tử khác âm thầm liếc mắt, bình thường đối với người khác chính là không có quy củ không thành phép tắc, đến tiểu sư đệ thì lại là không có nhiều quy củ như vậy, sư phụ ngài thiên vị có thể làm cho kín đáo một chút được không?
Từ khi hai năm trước Điền Bất Dịch phát hiện Trương Tiểu Phàm là một kỳ tài tu luyện ẩn dật, thái độ đối với hắn thay đổi lớn, tốt tựa như là đối với con trai ruột.
Tuy trong lòng mọi người có chút oán thầm, nhưng cũng không có vẻ bất mãn, chủ yếu vẫn là Trương Tiểu Phàm tính cách thuần phác, dù được sư phụ sư nương sủng ái, lại không hề ỷ lại mà kiêu căng, đối với bọn hắn vẫn luôn tôn kính, với ai cũng thân cận hòa khí, đây là điểm các sư huynh thích nhất ở hắn.
Bây giờ không chỉ có sư phụ sư nương sủng ái hắn, sáu vị sư huynh cũng đồng dạng yêu mến hắn, Trương Tiểu Phàm nghiễm nhiên trở thành bảo bối của Đại Trúc Phong.
Trương Tiểu Phàm nghe Điền Bất Dịch nói, liền theo lời ngồi xuống, chỉ nghe Điền Bất Dịch nói tiếp: "Lão Thất, mấy ngày nay ta lão thấy ngươi ở trong phòng khoa tay múa chân, ngươi làm gì vậy?"
Trương Tiểu Phàm vẻ mặt bối rối, lắp bắp nói: "Sư phụ, ngươi... Ngươi thấy rồi à!"
Tô Như kinh ngạc nhìn Trương Tiểu Phàm, nói: "Tiểu Phàm, xảy ra chuyện gì?"
Trương Tiểu Phàm gãi gãi sau gáy, cười ngượng ngùng nói: "Cái kia... Đệ tử muốn xem xem có thể khiến cho mấy cái chén trà ấm trà kia cử động được không."
Đám người nhất thời xúc động, cảm thấy kích động, yêu nghiệt, yêu nghiệt a! Lúc này mới hơn hai năm, vậy mà đã đạt đến Khu Vật chi cảnh rồi sao?
Điền Bất Dịch cùng Tô Như trên mặt cũng hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, thân thể hai vợ chồng đồng thời hơi nghiêng về phía trước, cùng kêu lên hỏi: "Kết quả như thế nào?"
Trương Tiểu Phàm thần sắc nghiêm lại, ngưng mắt nhìn về phía ấm trà đặt ở trên bàn bên cạnh, tay phải làm kiếm chỉ, chỉ về phía ấm trà, mọi người liền thấy ấm trà bay lên, tự mình nghiêng đổ, rót nước trà vào trong chén trà.
Sau đó Trương Tiểu Phàm điều khiển chén trà nhẹ nhàng bay đến trước mặt Điền Bất Dịch, nước trà không vung ra một giọt.
"Sư phụ uống trà."
"Hoa."
Mọi người lập tức xôn xao, Tống Đại Nhân kinh ngạc than: "Tiểu sư đệ mới vào tầng thứ tư, niệm lực đã có thể khống chế được linh hoạt như vậy, quả nhiên không hổ là yêu nghiệt."
"Giỏi lắm tiểu sư đệ, sư tỷ tự hào về ngươi." Ngồi bên cạnh Trương Tiểu Phàm, Điền Linh Nhi dùng sức vỗ vai Trương Tiểu Phàm, khuôn mặt hoa sen đáng yêu cười nhẹ nhàng, càng lộ vẻ thanh xuân tú lệ.
Trương Tiểu Phàm hơi sững sờ, cười với nàng, rồi bất động thanh sắc quay đầu không dám nhìn nàng, lúc này trong đầu hắn đột nhiên thoáng hiện lên một ý niệm, có lẽ... Nguyên bản vận mệnh bên trong hắn chân chính yêu, căn bản chính là vị sư tỷ đầu tiên làm hắn rung động này.
Vô luận Bích Dao hay là Lục Tuyết Kỳ, đều là cùng nhau trải qua một số việc sau đó, mới dần dần có tình cảm, chỉ có sư tỷ, là hắn từ lần đầu tiên nhìn thấy, đã khắc sâu ở trong đầu, lưu lại trong tim.
Trương Tiểu Phàm che giấu rất tốt, những người khác không phát hiện ra sự khác thường của hắn, Tô Như mặt mày hớn hở nói: "Tốt lắm, quả nhiên không làm ta và sư phụ ngươi thất vọng, chuyện khi nào vậy?"
Trương Tiểu Phàm cười một tiếng, lại gãi đầu, lộ ra vẻ chất phác, "Ngay tại mấy ngày trước đây, ta trong phòng tu hành, bỗng nhiên phát giác dưới niệm lực, ấm trà trên bàn rung rinh, ta liền đoán có phải là ta đột phá tầng thứ ba rồi không."
"Nhưng đệ tử không chắc chắn, không dám tin, liền thường xuyên thử nghiệm, phát hiện thật sự có thể điều khiển được, mỗi khi trời tối đều luyện tập đến đêm khuya, mất mấy ngày, cuối cùng có thể khống chế được tự nhiên."
Điền Bất Dịch vui mừng gật đầu nói: "Là như vậy, Ngọc Thanh cảnh tầng thứ tư và tầng thứ ba tuy công hiệu có sự khác biệt một trời một vực, nhưng khi mới tu thành cũng không có dị thường rõ ràng, phần lớn mọi người đều là trong lúc vô tình phát hiện mình đột phá."
Tô Như lại nhìn những người khác, khẽ nói: "Cũng nghe được rồi chứ? Tiểu Phàm tư chất cao như vậy, còn mỗi ngày kiên trì tu luyện tới khuya, tư chất tốt thêm chăm chỉ, khó trách có tiến bộ nhanh như vậy."
"Còn các ngươi? Từng người vừa vào đêm liền ngủ say như lợn, tiểu sư đệ đã đạt tới Khu Vật chi cảnh, các ngươi trong hai năm qua vẫn không có chút tiến bộ nào, có phải là muốn làm ta và sư phụ các ngươi tức c·hết không?"
Mọi người lập tức không dám nói nữa, nhao nhao cúi đầu, bộ dáng lắng nghe lời dạy, nhưng trong lòng lại điên cuồng nháy mắt với Điền Linh Nhi.
Điền Linh Nhi linh cơ khẽ động, cười hỏi Trương Tiểu Phàm: "Tiểu sư đệ, ngươi nghĩ kỹ muốn luyện chế pháp bảo gì chưa?"
Trương Tiểu Phàm gật đầu, nói: "Nghĩ kỹ rồi, ta muốn giống sư phụ, luyện chế một thanh Tiên kiếm thuộc tính Hỏa."
Nguyên bản hắn là chưa nghĩ ra, hắn dự định đợi lát nữa xuống núi hỏi La Trường Phong, mời hắn cho chút ý kiến.
Nhưng hắn vừa nghĩ tới pháp bảo của Tề Hạo là một thanh Tiên kiếm tên là "Hàn băng", am hiểu nhất cũng là pháp thuật hệ Băng, hắn trong tiềm thức bỗng dâng lên một cỗ chiến ý, cho nên hắn liền quyết định cho mình luyện chế một thanh Tiên kiếm thuộc tính Hỏa.
Cái gọi là "thủy hỏa bất tương dung", ý niệm trong tiềm thức của Trương Tiểu Phàm, chính là đại diện cho nỗi nhớ nhung Điền Linh Nhi của hắn, nguyên bản vận mệnh hắn bất lực, đã bỏ lỡ một lần, Điền Linh Nhi có thể nói là nuối tiếc cả đời của hắn.
Bây giờ hắn đã có cơ hội thay đổi tất cả, lần này... Vô luận được hay không được, hắn muốn gắng sức tranh thủ một lần, cố gắng rồi, coi như cuối cùng vẫn thất bại, vậy thì chứng tỏ hắn và Điền Linh Nhi thật sự là hữu duyên vô phận, chí ít trong lòng không còn tiếc nuối.
Đối với việc Trương Tiểu Phàm quyết định luyện chế Tiên kiếm thuộc tính Hỏa, Điền Bất Dịch trong lòng âm thầm vui mừng, hắn dù luôn không bắt buộc đệ tử phải tu luyện Tiên kiếm, để các đệ tử lựa chọn thứ thích hợp nhất, nhưng đây là vì để cho các đệ tử có thể phát huy tối đa tu vi của mình.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn hy vọng, có thể có một đệ tử kế thừa đạo pháp của hắn, Tống Đại Nhân mặc dù tu luyện Tiên kiếm, nhưng "Thập Hổ" của hắn là pháp bảo cường công, hoàn toàn là hai con đường khác nhau với "Xích Linh" của Điền Bất Dịch.
Với tư chất của Trương Tiểu Phàm, không cần mấy năm tu vi liền có thể vượt qua Tống Đại Nhân, nếu hắn có thể có thành tựu trên đạo pháp thuộc tính Hỏa và Tiên kiếm, đến lúc đó để hắn tiếp nhận vị trí thủ tọa chính là chuyện đương nhiên.
Bất quá Điền Bất Dịch vẫn nói một câu: "Ngươi thật sự nghĩ kỹ chưa? Ngươi phải biết, ta chưa từng cưỡng cầu các ngươi nhất định phải tu luyện Tiên kiếm, pháp bảo nhất định phải luyện chế thứ hợp với tâm ý mình nhất mới là tốt nhất."
Trương Tiểu Phàm kiên định gật đầu, nói: "Đệ tử nghĩ kỹ rồi, Tiên kiếm thuộc tính Hỏa chính là pháp bảo hợp với tâm ý đệ tử nhất."
Điền Bất Dịch vui mừng nói: "Theo lệ cũ của Thanh Vân Môn chúng ta, đệ tử tu hành đến Thái Cực Huyền Thanh Đạo tầng thứ tư, liền phải xuống núi du ngoạn thiên hạ, đồng thời tìm kiếm vật liệu tốt để luyện chế pháp bảo."
"Về phần có thể tìm được thần vật tụ thiên địa linh khí hay không, liền xem cơ duyên tạo hóa của ngươi, nếu ngươi đã nghĩ kỹ, chuẩn bị một chút mấy ngày nay liền xuống núi đi!"
"Vâng, sư phụ."
Điền Bất Dịch đã nghĩ kỹ, nếu Trương Tiểu Phàm lần này ra ngoài không tìm được tài liệu tốt, hoặc là phẩm chất Tiên kiếm luyện chế ra không cao, qua vài năm chờ hắn lập được thành tích, hắn sẽ đem Xích Linh của mình truyền cho hắn.
Bây giờ Trương Tiểu Phàm chính là hy vọng của Đại Trúc Phong, lần thất mạch hội võ này, coi như trông chờ vào hắn để Đại Trúc Phong nở mày nở mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận