Vô Hạn Chi Thần Thoại Nghịch Tập

Chương 182: Thần cùng Ma đại thiện cùng đại ác

**Chương 182: Thần và Ma, đại thiện và đại ác**
Hùng Bá không gây khó dễ cho bọn họ, chưởng quỹ và tiểu nhị kinh nghi bất định đi xuống lầu. Tiểu nhị sắc mặt âm trầm nói: "Không ngờ hắn lại sớm tra rõ lai lịch của chúng ta, lần này rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, chúng ta phải làm sao đây?"
Chưởng quỹ ngưng trọng nói: "Tuy vậy, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra địch ý gì, chuyện này không phải chúng ta có thể xử lý, hay là mời lão bản định đoạt đi!"
Chưởng quỹ giao cho tiểu nhị trông coi cửa hàng, không được làm ra bất cứ chuyện gì chọc giận Hùng Bá, còn bản thân mình thì lại lần nữa hướng về hậu viện bước đi.
Trong gian phòng trang nhã, Hùng Bá, Doãn Trọng và những người khác điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, nâng ly cạn chén, trò chuyện vui vẻ. Sau một lát, bên tai mọi người đột nhiên vang lên một trận hồ cầm, Doãn Trọng và Hùng Bá khựng lại động tác.
Doãn Trọng càng cảm nhận được, hậu viện khách sạn này có một cỗ khí tức huy hoàng hạo nhiên ẩn ẩn phát ra. Cỗ khí tức này vừa có ý sắc bén, lại hết sức bình thản, không có nửa điểm sát phạt.
Hùng Bá cười nói: "Xem ra chủ nhà đã biết chúng ta đến, Doãn huynh, không bằng chúng ta đi gặp vị này một chút, như thế nào?"
Doãn Trọng hớn hở nói: "Chủ nhà đã phát ra lời mời, nếu bỏ mặc thì thật thất lễ, huống hồ chúng ta mang theo thiện ý mà đến, chẳng lẽ còn sợ không có cơm ăn?"
Hùng Bá cười ha ha một tiếng, nói: "Doãn huynh nói rất đúng, mời."
Một đoàn người đứng dậy rời đi nhã gian, vừa ra khỏi cửa liền phát hiện chưởng quỹ đã đợi ở bên ngoài. Thấy Hùng Bá và những người khác đi ra, chưởng quỹ nghiêng người dẫn đường, nói: "Mấy vị, lão bản nhà ta có lời mời, mời đi theo ta."
Hùng Bá và Doãn Trọng nhìn nhau cười một tiếng, sóng vai đi theo sau lưng chưởng quỹ, Nhiếp Phong, Bộ Kinh Vân và mấy người khác nhắm mắt theo đuôi đi theo.
Chưởng quỹ không xuống lầu, mà đi đến đại sảnh ở lầu hai, từ lúc mở cửa phòng đi đến hành lang lầu hai, thuận theo hành lang đi về phía bên phải một đoạn, chính là một đạo thang lầu đi xuống phía dưới.
Xuống lầu, xuyên qua một đạo tường vây ở giữa Nguyệt Lượng môn, liền tiến vào phạm vi hậu viện. Lúc này, Doãn Trọng cảm thụ càng thêm rõ ràng, tiến vào hậu viện này, tiếng hồ cầm kia khiến tâm cảnh hắn càng thêm tường hòa.
Đã lãng quên từ lâu, thuộc về thiện ý của Đồng thị tộc nhân đối với thiên địa vạn vật, một lần nữa hiện lên ở sâu trong đáy lòng hắn.
Doãn Trọng không kháng cự ảnh hưởng của tiếng đàn đối với mình, ngược lại chủ động phối hợp dung nhập tâm thần, chậm rãi, trên người hắn cũng tản mát ra một loại hạo nhiên chi khí.
Loại hạo nhiên chi khí này thậm chí còn thuần túy và triệt để hơn cả Vô Danh, Vô Danh chỉ là người có lòng mang chính nghĩa, ôm thiện ý đối với nhân loại, đăm chiêu suy nghĩ cho thiên hạ thương sinh.
Nhưng Doãn Trọng lại khác, thiện ý của hắn là đối với thiên địa vạn vật, không chỉ là người, mà một cây, một ngọn cỏ, chim bay cá nhảy, hoa, côn trùng, trong lòng Doãn Trọng đều là như nhau.
Tại khí tức của Doãn Trọng và Vô Danh giao cảm, Hùng Bá cũng chịu ảnh hưởng lớn, chẳng qua thiện ý của hắn nhỏ hẹp hơn rất nhiều, chỉ nhắm vào người thân cận, tỷ như đối với U Nhược, đối với giang sơn xã tắc của mình.
Lúc này, Hùng Bá đột nhiên hơi nhớ nhung con trai Long Đằng của mình, hắn bôn ba bên ngoài nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc nên trở về nhà.
Trong phòng, Vô Danh đang nhắm mắt kéo đàn, chậm rãi mở mắt ra, trong mắt có một vệt kinh ngạc và sợ hãi than thoáng qua, sau đó trên mặt hiện lên ý cười.
Tiếng đàn ngừng lại, cửa phòng tự động mở ra, trong phòng truyền đến thanh âm của Vô Danh: "Không ngờ tại hạ sinh thời lại có thể nhìn thấy một vị đại thiện nhân, Vô Danh thật may mắn, mời vào."
Doãn Phượng cảm thụ được trên người phụ thân mình, khí tức càng lộ vẻ hiền hòa, cảm thấy âm thầm vui mừng, "Chân nhân nói đúng, vị Vô Danh tiên sinh này, quả nhiên đối với cha có trợ giúp lớn lao, xem ra cha thành thần ngày không còn xa".
Đại thiện nhân?
Hùng Bá, Nhiếp Phong, Bộ Kinh Vân và những người khác cảm thấy khó hiểu, theo bản năng nhìn về phía Doãn Trọng, liền thấy Doãn Trọng mang trên mặt nụ cười ôn nhuận tường hòa, dẫn đầu cất bước đi vào trong phòng.
Hùng Bá và những người khác cũng nhao nhao đi theo, cảm thấy âm thầm nghĩ ngợi về hàm nghĩa của đại thiện nhân. Đối với Doãn Trọng, Hùng Bá có thể nói rõ như lòng bàn tay, tuy nói bây giờ hắn đã không còn hung lệ như trong vận mệnh vốn có, nhưng cũng không thể dính dáng đến chữ "thiện" được?
Nếu là Đồng Bác được xưng là "Đại thiện nhân" thì hắn sẽ không có chút nào kỳ quái, nhưng Doãn Trọng? So với nguyên bản, bản thân hắn còn đáng sợ hơn cả Đại Ma Đầu, vậy mà cũng có thể xưng là đại thiện nhân? Ta tin ngươi mới lạ.
Vô Danh đã đứng dậy, đợi Doãn Trọng và Hùng Bá vào cửa, chủ động nghênh đón hai bước, chỉ về phía bàn gỗ trong phòng nói: "Hai vị huynh đài, mời."
Doãn Trọng cũng đưa tay nói: "Tiên sinh, mời."
Hùng Bá, Doãn Trọng, Vô Danh riêng phần mình ngồi xuống bên cạnh bàn, Nhiếp Phong, Bộ Kinh Vân cùng Doãn Phượng ba nữ đứng ở phía sau Hùng Bá và Doãn Trọng.
Vô Danh nhìn về phía Doãn Trọng, ôm quyền nói: "Còn chưa thỉnh giáo đại danh của ngài."
Doãn Trọng mang trên mặt nụ cười khiến người ta cảm thấy như được tắm gió xuân, đáp lễ lại, nói: "Tại hạ Doãn Trọng, là hộ gia đình mới chuyển đến Mộ Danh trấn định cư, sau này còn mong Vô Danh tiên sinh chiếu cố nhiều hơn."
Vô Danh cười nói: "Doãn huynh nói đùa, Mộ Danh trấn có Doãn huynh - một đại thiện nhân như vậy vào ở, chính là phúc của nơi này, nên tại hạ mời Doãn huynh chỉ điểm nhiều hơn mới phải."
Hùng Bá nhịn không được mở miệng hỏi: "Vô Danh tiên sinh, xin hỏi cái gì gọi là 'Đại thiện nhân'?"
Vô Danh nghiêm mặt nói: "Thiện chí giúp người, thích làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui đều là người thiện, nhưng cũng chỉ là tiểu thiện. Trong lòng những người lương thiện này vẫn sẽ có một mặt âm u, sẽ có ác niệm."
"Nhưng đại thiện nhân lại là thiện đến cực điểm, giống như đại từ đại bi mà Phật gia nói tới, cái gọi là đại ái vô cương, đại thiện chí mỹ, đại thiện nhân đối với thiên địa vạn vật đều tràn ngập thiện ý, trong lòng không có chút ác niệm nào, bình thường ác nhân chỉ cần tiếp cận đại thiện nhân, rất nhanh liền sẽ bị hắn cảm hóa."
"Đại thiện nhân vô luận đi đến đâu, đều mang đến sinh cơ bừng bừng cho nơi đó, bởi vì thiên địa đối đãi đặc biệt với đại thiện nhân, nơi có đại thiện nhân, sẽ mưa thuận gió hòa, ngũ cốc được mùa."
Nói đến đây, Vô Danh thở dài một tiếng, "Trước kia ta cho rằng, trên đời này căn bản không tồn tại chân chính đại thiện nhân, không ngờ hôm nay lại thật để tại hạ gặp được một vị."
U Nhược tò mò hỏi: "Đã có đại thiện nhân, vậy hẳn là cũng có đại ác nhân a?"
Vô Danh gật đầu nói: "Không sai, nếu nói đại thiện nhân khiến thế gian tràn ngập sinh cơ bừng bừng, vậy đại ác nhân chính là tràn ngập hủy diệt cùng giết chóc, đại thiện nhân có thể nói là 'Thần', đại ác nhân chính là 'Ma'."
Nghe xong lời Vô Danh nói, Hùng Bá đột nhiên minh bạch điều gì đó. Cái "thiện" của Doãn Trọng, trừ đến từ ảnh hưởng của Đồng thị nhất tộc, nguyên nhân chủ yếu nhất, chỉ sợ chính là Thần Ma công pháp mà hắn tu luyện.
Thần Ma công pháp nhất niệm thành thần, nhất niệm thành Ma. Sau khi oán hận của Doãn Trọng trong lòng đối với Đồng thị nhất tộc được hóa giải, kỳ thật hắn liền ở vào trạng thái bất thiện bất ác, ở trạng thái này, Thần Ma công pháp của hắn là không cách nào đại thành.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy Vô Danh, cảm nhận được hạo nhiên chi khí tản mát ra từ hắn, thiện niệm trong lòng Doãn Trọng bị dẫn động, dẫn đến hắn bắt đầu chuyển biến theo hướng đại thiện nhân.
Thì ra là thế, không ngờ lúc trước mình có một chút tư tâm, vậy mà thật sự thành tựu Doãn Trọng, cái này thật đúng là 'vô tâm cắm liễu, liễu lại thành rừng'.
Đột nhiên hắn lại âm thầm rùng mình một cái, bởi vì hắn nghĩ tới, trong vận mệnh vốn có của mình, sau khi một đôi nhi nữ c·hết hết, cùng đồ đệ quyết liệt, hắn cũng đã đi lên con đường của đại ác nhân.
Cuối cùng, nếu không phải mưa gió ngăn cản, hắn suýt chút nữa đã thành Ma, trở thành đại ác nhân chân chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận