Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 990:: Học tập linh văn

Trong sơn động. Lâm Tiêu ngồi xếp bằng, hai mắt khép hờ, ý thức tiến vào trường hà màu vàng kim kia, bên trong rong ruổi, xung quanh là từng mảnh ký ức vỡ vụn bồng bềnh. Những mảnh ký ức này, có là sự lĩnh hội về đạo linh văn, có là các loại linh văn kiểu dáng khác nhau, số lượng mảnh ký ức ở đây tối thiểu cũng hơn vạn mảnh, khó có thể tưởng tượng, vị Minh Huyền Thánh Giả này có khả năng khắc được bao nhiêu loại linh văn. Nhưng nghĩ lại, dù sao Minh Huyền Thánh Giả cũng là Linh Vân Sư cấp bảy, một lão quái vật sống mấy trăm năm, kiến thức rộng rãi, có nhiều tích lũy linh văn như vậy cũng là chuyện bình thường. Đối với Lâm Tiêu mà nói, hắn chưa từng đề cập đến đạo linh văn bao giờ, cần phải học từ những điều cơ bản nhất. Các mảnh ký ức này lại rất chỉnh tề, Lâm Tiêu thử chạm vào một chút, rất nhanh, ý thức liền dung nhập vào bên trong, đó là ký ức liên quan đến một đạo linh văn cấp ba, phương pháp khắc linh văn, thứ tự và các yêu cầu cần chú ý đều rất rõ ràng. Bất quá, đến cả những linh văn cơ bản nhất Lâm Tiêu cũng chưa có, huống chi là linh văn cấp ba. Tiếp theo, Lâm Tiêu lần lượt chạm đến những mảnh ký ức này, hắn phát hiện, những mảnh ký ức này được sắp xếp rất có quy luật, từ trước đến sau, căn bản là dựa theo thứ tự thời gian mà sắp xếp. Trước mặt là những ký ức của Minh Huyền Thánh Giả khi mới bước chân vào đạo linh văn, đều là một số kiến thức căn bản, lùi về phía sau nữa thì lại là một số linh văn, theo linh văn cấp một đến cấp hai, rồi đến cấp ba… Càng về sau càng phức tạp. Toàn bộ trường hà màu vàng kim, nói một cách chính xác, chính là một dòng sông thời gian, nó xâu chuỗi tất cả con đường mà Minh Huyền Thánh Giả đã đi qua, từ nền tảng cơ sở ban đầu cho đến khi đạt được Linh Vân Sư cấp bảy, những ký ức liên quan đến linh văn đều được ghi lại đầy đủ. Điều này đối với Lâm Tiêu, người mới bắt đầu học về đạo linh văn mà nói, tuyệt đối là quá phù hợp. Hắn có thể bắt đầu học lại từ đầu, tương đương với việc mô phỏng theo quá trình tu luyện của Minh Huyền Thánh Giả, hơn nữa còn có được những sự lĩnh hội của Minh Huyền Thánh Giả, có thể tránh được rất nhiều đường vòng, tiết kiệm được một lượng lớn thời gian. Những linh văn trong các mảnh ký ức đó, càng là một loại tài sản quý hiếm, Lâm Tiêu không cần mất công đi tìm kiếm. Đối với một Linh Vân Sư mà nói, điều quan trọng nhất không gì khác ngoài linh văn, mà trong trường hà màu vàng kim này, từ linh văn cấp thấp đến cao cấp, ở đâu cũng có, nơi đây nhất định chính là một kho báu linh văn khổng lồ. Thật không dễ nghe mà nói, với những điều kiện ưu ái mà trời ban cho này, dù là đầu heo, cứ dựa theo phương pháp tu luyện của Minh Huyền Thánh Giả mà làm theo một cách máy móc, cũng có thể trở thành một Linh Vân Sư không tồi. Đương nhiên, liệu có thể đạt được thành tựu như Minh Huyền Thánh Giả, trở thành Linh Vân Sư cấp bảy hay không thì lại còn phải xem thiên phú. Nói một cách tổng quát, để trở thành Linh Vân Sư cấp một, yêu cầu về thiên phú không cao, rất nhiều người có thể thành công, đương nhiên, thiên phú cao thì cũng sẽ tốn ít thời gian hơn. Mà để trở thành Linh Vân Sư cấp hai, lại cần có một chút thiên phú nhất định, nếu không, có những người tư chất bình thường, có khi mấy năm, thậm chí mười năm, cũng khó mà đạt được. Linh Vân Sư cấp ba, yêu cầu về thiên phú còn cao hơn. Càng về sau, việc nâng cao trình độ linh văn càng khó, không những cần thiên phú, nghị lực, mà kỳ ngộ cũng là điều không thể thiếu. Vì vậy, ở toàn bộ Đông Hoang, trải qua vô tận năm tháng, số người có thể trở thành Linh Vân Sư cấp bảy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa, phần lớn đều là những lão quái vật sống mấy trăm năm, sinh sinh dùng thời gian để mài dũa ra. Còn Linh Vân Sư cấp năm thì nhiều hơn một chút, nhưng ở Đông Hoang, cũng không thường thấy, thường đều là những vị khách quý của các đại vực gia tộc, có vị trí tôn sùng. Đạo linh văn, tương ứng với võ đạo. Linh Vân Sư cấp một tương ứng với cảnh giới Hóa Tiên, Linh Vân Sư cấp hai tương ứng với cảnh giới Huyền Linh, cứ như vậy mà suy ra, Linh Vân Sư cấp năm tương ứng với cảnh giới Thánh Linh. Tu vi của Minh Huyền Thánh Giả, chính là mắc kẹt ở cảnh giới Thánh Linh, không có cách nào đột phá, chỉ có thể đem toàn bộ tinh lực dồn vào đạo linh văn, cuối cùng trở thành Linh Vân Sư cấp bảy. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thoát khỏi sự hao mòn của năm tháng, thọ nguyên cạn kiệt. Nếu có thể đột phá cảnh giới Thánh Linh, thọ nguyên cao nhất có thể đạt đến một ngàn năm, chỉ tiếc, hắn vẫn không thành công. Thăm dò quy luật của những mảnh ký ức này, ý thức của Lâm Tiêu dung nhập vào một mảnh ký ức ở trước mặt, đó là ký ức của Minh Huyền Thánh Giả khi mới bắt đầu học về đạo linh văn, trong đó có cả những kinh nghiệm thành công và thất bại mà hắn đã trải qua. Rất nhanh, Lâm Tiêu chìm vào trong đó. Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua. Ba ngày này, tinh lực của Lâm Tiêu hoàn toàn đặt vào đạo linh văn, hắn phát hiện, đạo linh văn trên thực tế cũng giống như võ đạo, thậm chí còn huyền diệu hơn võ đạo, mỗi một đạo linh văn, đều có quỹ tích đặc biệt, phóng thích ra hiệu quả đặc biệt, chỉ cần sai lệch một chút, có thể sẽ không cách nào phát huy tác dụng, hoặc sẽ biến thành một loại linh văn khác. Ngoài ra, đạo linh văn và võ đạo cũng có nhiều điểm tương đồng, Lâm Tiêu đem những tâm đắc tu luyện võ đạo của mình dung nhập vào, thêm một số lĩnh hội của Minh Huyền Thánh Giả, sự lý giải của hắn đối với đạo linh văn, tiến bộ nhanh chóng. Tuy chỉ mới ba ngày, nhưng Lâm Tiêu cảm giác, nhận thức của hắn về đạo linh văn đã có một bước tiến vượt bậc, tuy vẫn chưa thể khắc ra linh văn, nhưng tin tưởng ngày đó sẽ không còn xa. "Lão đại, mau tỉnh lại, hình như có người đang đến!" Trong tâm cảnh, giọng của tiểu Bạch vang lên. Lập tức, thần sắc của Lâm Tiêu lóe lên, từ trong thức hải thoát ra, thấy tiểu Bạch đang kêu "Ô ô". "Hả?" Ánh mắt của Lâm Tiêu khẽ động, hắn cảm giác được, trong vòng vài dặm xung quanh, có mấy chục đạo khí tức đang hướng về phía bên này. "Không ngờ, bọn chúng tìm đến nhanh như vậy, thật đúng là dai như đỉa," thần sắc của Lâm Tiêu lạnh lẽo, liếc nhìn tiểu Bạch, dặn dò, "ngươi ở đây ngoan ngoãn đợi, những người này, để ta lo! " "Ô ô…" Tiểu Bạch kêu hai tiếng, trực tiếp nhảy lên vai của Lâm Tiêu, đứng thẳng người lên, phất phất móng vuốt nhỏ, mắt nhìn phía trước, "Lão đại, chúng ta cùng nhau kề vai chiến đấu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận