Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 401:: Báo thù (ba )

Chương 401: Báo thù (3) Đúng lúc này, ánh mắt Tiêu Phàm chợt ngưng lại, vội vàng hai tay kéo mạnh, một mảng lớn khiên băng ngưng tụ trước mặt hắn.
Ầm! Ầm! Ầm!
Những luồng kiếm khí vô hình chém tới khiên băng, khiến khiên băng xuất hiện vài vết nứt.
Chưa kịp để Tiêu Phàm thở, bỗng một tiếng xé gió từ sau lưng hắn đánh tới.
Tiêu Phàm biến sắc, vội nghiêng người né tránh, nhưng vẫn có một luồng kiếm khí lướt qua vai hắn, rạch một đường, máu tươi từ vết thương trào ra.
Đúng lúc này, một bàn tay bỗng nhiên nắm lấy vai Tiêu Phàm.
Trong nháy mắt, Tiêu Phàm cảm giác như tim mình rơi xuống vực sâu.
"Phong Lôi Chưởng!"
Lâm Tiêu hét lớn một tiếng, một luồng bão táp đáng sợ hội tụ ở lòng bàn tay, tạo thành một quả cầu sét màu tím khủng bố, gió lốc xoáy quanh, uy thế cực kỳ đáng sợ, kiên cố vô cùng.
Hiện tại, bão táp thế đã được Lâm Tiêu tu luyện đến cấp độ thứ hai, gần như nước chảy thành sông, Phong Lôi Chưởng cũng theo đó đạt cấp độ thứ sáu, trực tiếp thăng cấp, uy lực được mở rộng đến cực hạn.
Phong Lôi Chưởng cấp độ sáu, uy lực đã có thể sánh ngang công pháp Linh giai, có thể tưởng tượng uy lực khủng bố đến mức nào!
Cảm nhận được một luồng năng lượng đáng sợ cực độ đánh tới, Tiêu Phàm muốn tránh đã không kịp, tức thì trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng, cổ tay khẽ đảo, trực tiếp một kiếm đâm về phía sau, ý đồ cùng Lâm Tiêu đồng quy vu tận.
Tiêu Phàm rất rõ, nếu Lâm Tiêu không muốn chết cùng hắn thì nhất định sẽ né tránh, và điều đó cũng sẽ cho hắn thời gian để thoát thân. Và hắn đã đoán đúng, Lâm Tiêu nhất định sẽ tránh.
Nhưng thực tế lại không như vậy.
Mắt thấy kiếm của Tiêu Phàm đã đâm ra, Lâm Tiêu vẫn không tránh, vẫn giữ chặt vai hắn, mà quả cầu sét đáng sợ kia càng lúc càng gần.
"Cái gì, ngươi không muốn sống sao!"
Tiêu Phàm gần như gào lên, hắn tuyệt đối không muốn chết, dù nhận thua cũng không muốn chết, chết rồi thì còn gì nữa.
Hắn không biết, thân xác Lâm Tiêu cường hãn đến mức nào, hoàn toàn không sợ một kiếm này của hắn.
"Ta nhận -"
Tiêu Phàm vừa định kêu "Nhận thua", quả cầu sét đáng sợ kia đã đánh tới, trực tiếp đánh vào sau lưng hắn.
"Phụt!"
Tiêu Phàm cuồng phun ra một ngụm máu tươi, một luồng khí tức mạnh mẽ trực tiếp xuyên thủng cơ thể hắn, y phục từ sau lưng ra trước ngực nát vụn, cả người cong thành hình con tôm, giống như đạn pháo bay ra ngoài.
Oanh một tiếng, đập mạnh xuống đất, tạo thành một cái hố lớn, cho thấy rõ uy lực Phong Lôi Chưởng của Lâm Tiêu mạnh mẽ đến mức nào.
Lúc này, Tiêu Phàm gần như không còn hơi thở, nằm trong hố, bất động, dù còn sống, sau này cũng chỉ là một kẻ tàn phế.
Sau khi đánh bay Tiêu Phàm, ánh mắt Lâm Tiêu chậm rãi chuyển sang một bóng người trên sân, bóng người đó cũng lạnh lùng theo dõi hắn, trong mắt tràn ngập sát ý và khinh thường.
Nam Cung Kiếm!
Lâm Tiêu lạnh lùng liếc Nam Cung Kiếm, sát ý tỏa ra xung quanh như đang nói: Thấy đấy, không bao lâu nữa, ngươi sẽ có kết cục giống hai người kia.
Mà Nam Cung Kiếm, sắc mặt lại âm u, Lâm Tiêu muốn giết hắn, làm sao hắn lại không muốn giết đối phương.
"Tiểu tử, không bao lâu nữa, ta nhất định sẽ chém ngươi", Nam Cung Kiếm thầm nghĩ.
Giết Bạch Vân Phi, trọng thương Tiêu Phàm, sống chết không rõ, biểu hiện của Lâm Tiêu cũng có chút cường thế, khiến mọi người không khỏi bội phục thiên phú của hắn, tuổi còn trẻ như vậy, đã có thể lọt vào top 3, toàn bộ lịch sử Thiên Tinh Đế Quốc chưa từng có.
Hơn nữa, hành động tàn nhẫn và quả quyết của Lâm Tiêu cũng để lại ấn tượng rất sâu cho rất nhiều người, trực giác mách bảo bọn họ biết, tuyệt đối không nên chọc vào tên kia, bằng không kết quả sẽ giống như hai người Bạch Vân Phi.
"Trận chiến này, Lâm Tiêu thắng!"
Từ đó, Lâm Tiêu bước vào top 3, đương nhiên, chỉ là tạm thời, vì những người bị loại vẫn còn một trận sống lại thi đấu, một người sống lại sẽ được khiêu chiến một trong ba người đứng đầu, sau đó mới xác định top 3 thực sự.
"Tổ ba, trận đầu, Nam Cung Vân, đấu Trần Vương!"
Lâm Tiêu xuống võ đài, tùy ý tìm một chỗ, khoanh chân ngồi xuống, vận công điều tức.
Hai trận đại chiến vừa rồi, đã tiêu hao của hắn không ít linh khí, hiện tại cần tranh thủ thời gian hồi phục, vì không lâu nữa, còn có trận đánh ác liệt phải đối mặt.
Trên khán đài, mấy vị Viện trưởng của Vấn Kiếm Học Viện gần như cười thành tiếng, đặc biệt Viện trưởng Trương Cảnh, quả thực nở mày nở mặt, "Không ngờ, không ngờ, tuổi còn trẻ mà đã có khả năng tiến vào top 3, không chỉ trong Vấn Kiếm Học Viện của ta, mà còn là có một không hai ở toàn bộ Thiên Tinh Đế Quốc, thiên phú người này nghịch thiên như vậy, tương lai bồi dưỡng một phen, ắt tiền đồ vô lượng, bước vào Thương Lan Bảng cũng rất có hy vọng."
"Đúng vậy, ta nhớ, người trẻ tuổi nhất trong tam giáp Thiên Kiêu Bảng cũng đã hai mươi hai tuổi, đó là chuyện của vài chục năm trước rồi."
"Tuy lần này người đứng đầu Thiên Kiêu Bảng có thể không phải của Vấn Kiếm Học Viện, nhưng phát hiện ra một thiên tài tuyệt thế như vậy, Vấn Kiếm Học Viện vẫn có lời."
Phía sau, Bạch Phong cũng cực kỳ kích động, biểu hiện của Lâm Tiêu đã vượt xa dự tính của hắn, nên biết, hắn còn trẻ, tương lai còn có vô hạn khả năng.
Ở phía khác, Lý Nhược Lan cười đến run cả người, thân hình gợi cảm khẽ rung động, khiến những người xung quanh không nhịn được nuốt nước bọt, người phụ nữ này quả thực là một yêu tinh.
"Sao đây? Phương Thần, ngươi còn gì để nói?"
Lý Nhược Lan nhìn về phía thanh niên bên cạnh, khóe miệng mang theo vẻ đắc ý.
"Hừ, bây giờ nói lời này còn quá sớm, phía sau còn có một trận sống lại thi đấu, nói không chừng hắn sẽ bị người khiêu chiến đá khỏi top 3."
Phương Thần không chịu thua, nhưng thần tình trên mặt lại phản bội hắn, tự nhủ vậy thôi chứ cũng không thực sự có lòng tin.
Lý Nhược Lan lắc đầu cười, cứ chờ xem đi, nàng đối với tên kia rất có lòng tin đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận