Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 1073:: Kích sát

Chương 1073: Kích Sát
"Ta không tin, dù thế nào, ngươi nhất định phải chết!" Dạ Xoa thần sắc lạnh lẽo, trong lòng gầm nhẹ, trong mắt sát khí bùng lên, ánh quyền chói lóa đột ngột oanh kích ra.
Ầm ầm! Đi kèm một tiếng nổ kinh thiên, liệt nhật ánh quyền cùng kiếm quang gặp nhau.
Trong sát na, hai luồng năng lượng kinh khủng đụng vào nhau, ầm ầm nổ tung, đột ngột khuếch tán ra, kình khí bắn ra bốn phía, rung động hư không.
Năng lượng như thủy triều cuồn cuộn tán đi, bao phủ cả chiến đài.
Vù vù! Trong sát na, trên chiến đài, linh văn đại trận lập lòe lên, hiện ra quang mạc bốn phía, ngăn cách chiến đài, tránh lan đến gần khán đài.
Nhưng dù vậy, bị dư ba đánh trúng, quang mạc cũng rung động không thôi, giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Mỗi tòa linh văn đại trận trên chiến đài đều được thiết kế dựa trên thực lực tương ứng của võ giả, thậm chí còn có dự phòng.
Nhưng Dạ Xoa cùng Tu La, hai người này thực lực quá mạnh, tuy là tu vi Thiên Linh Cảnh nhất trọng, nhưng công kích bộc phát lại có thể so với Thiên Linh Cảnh tam trọng, thậm chí tứ trọng.
Cho nên, mặc dù là linh văn đại trận này, cũng suýt chút bị xông phá.
Nhưng cũng may, ba động chiến đấu cuối cùng vẫn bị đại trận chặn lại toàn bộ, khiến nhiều người trên khán đài thở phào.
Ầm ầm! Lúc này, một tiếng nổ vang lên, một thân ảnh cấp tốc bay ngược.
Tức khắc, toàn trường xôn xao, vì thân ảnh kia lại là Dạ Xoa!
Phụt! Dạ Xoa phun ra một búng máu tươi lớn, thân hình bay ngược, vẻ mặt kinh hãi.
Hắn không thể ngờ rằng, một kích toàn lực của mình, đủ để tiêu diệt một võ giả Thiên Linh Cảnh tam trọng, không những không gây tổn thương đối phương, mà ngược lại mình bị thương, khiến hắn khó có thể chấp nhận.
Bạch! Lúc này, Lâm Tiêu thừa thế truy kích, hóa thành một ma ảnh, trong nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu Dạ Xoa, đột nhiên đấm ra một quyền.
Gào thét! Một giao long năng lượng lao ra, gào thét đụng vào người Dạ Xoa.
Ầm ầm! Một tiếng nổ vang, Dạ Xoa kêu thảm thiết hung hăng rơi xuống chiến đài, khói lửa bao phủ.
Trong lòng mọi người mạnh mẽ run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm vào chiến đài, hai mắt không dám nháy.
Chỉ thấy trên chiến đài, Dạ Xoa nằm như một bãi bùn nhão, cả người máu me đầm đìa, xương cốt không biết vỡ bao nhiêu chỗ, mặt nạ cũng vỡ nát, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi lạnh khốc.
Lúc này, khí tức của Dạ Xoa ủ rũ tới cực điểm, miệng không ngừng trào ra máu, ánh mắt cũng trở nên tan rã, suy yếu vô cùng, "Ta, ta nhận..."
Dạ Xoa vội vàng muốn nhận thua, nhưng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, ầm ầm một tiếng, Lâm Tiêu từ trên trời giáng xuống, đột nhiên một cước giẫm vào ngực hắn.
Răng rắc! Phụt!
Lời nhận thua của Dạ Xoa cứng ngắc dừng lại, đột nhiên phun ra một búng máu tươi, trừng mắt nhìn Lâm Tiêu, đầy vẻ không cam chịu, chốc lát, sinh cơ trong mắt dần dần tắt ngấm.
Có lẽ đến chết, Dạ Xoa cũng không thể ngờ rằng, hắn vốn đến Hỗn Loạn Lĩnh Vực để lịch lãm, đến đài địa ngục này, cũng chỉ muốn giết người cướp đoạt tài nguyên. Hắn vốn cho rằng, một thành biên giới như thế này, không ai là đối thủ của hắn. Hắn có thể dựa vào thiên phú của mình, đại triển thân thủ ở đài địa ngục.
Thật không ngờ, lại gặp Lâm Tiêu, một thiên tài có thiên phú còn mạnh hơn hắn.
Thực sự, với thiên phú của Doãn Kiệt, tích lũy vài năm, có hy vọng bước vào top 500 bảng Đông Hoang, chỉ tiếc, người định không bằng trời định.
Một tướng thành công vạn cốt khô, trên đường tu hành, rất nhiều thiên tài sẽ ngã xuống, những thiên kiêu lợi hại hơn Doãn Kiệt cũng vậy, kỳ ngộ và nguy hiểm cùng tồn tại. Những thiên kiêu tuyệt thế thực sự, đều là bước lên từ thi thể của những thiên kiêu khác.
Chỉ có thể nói, vận khí của Doãn Kiệt không tốt và quá mức ngạo mạn. Nếu hắn thu liễm một chút, không đuổi tận giết tuyệt Lâm Tiêu, có thể, Lâm Tiêu cũng sẽ tha cho hắn một mạng.
Nhưng nghĩ theo hướng khác một chút, nếu thực lực của Doãn Kiệt hơn Lâm Tiêu, sau khi giết Lâm Tiêu, hắn ắt hẳn có thể nhận được nhiều tài nguyên hơn, có khả năng làm danh tiếng tại đài địa ngục tăng cao, đây tuyệt đối là chuyện rất vẻ vang.
Cho nên, Doãn Kiệt cũng không sai, chỉ là vận may kém hơn một chút.
Sau khi giết Doãn Kiệt, Lâm Tiêu lục soát người hắn, tìm thấy hơn mười chiếc nạp giới.
Những chiếc nạp giới mà Doãn Kiệt có được trên đài địa ngục trước đó, giờ đều thuộc về Lâm Tiêu, đây tuyệt đối là một khoản tài phú đáng kể, khiến Lâm Tiêu vui vẻ ra mặt.
Trên khán đài, đầu tiên là tĩnh lặng lại, sau đó, bùng nổ tiếng hò hét nhiệt liệt cùng những tiếng thét chói tai.
"Ta nói này, Dạ Xoa thắng liên tiếp bảy trận, lại bị giết, tên Tu La này rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
"Thực lực Dạ Xoa đã có thể so với Thiên Linh Cảnh tam trọng, nhưng vẫn bị Tu La giết chết, chẳng phải là nói, thiên phú của Tu La còn cao hơn, chắc chắn là thiên kiêu đến từ bảng Đông Hoang!"
"Dáng vẻ Dạ Xoa đó, ta nhận ra, hắn có vẻ là Doãn Kiệt, đến từ Doãn gia ở Thiên Hỏa Vực, nếu đúng, hắn cũng là một thiên kiêu của bảng Đông Hoang, chỉ là thứ hạng sau thôi."
"Lần này, có thể thấy hai thiên kiêu bảng Đông Hoang giao đấu, thật đáng giá, ha ha, Tu La, quả nhiên lợi hại!"
"Tu La, Tu La..."
Rất nhiều người hưng phấn gọi tên Tu La.
Những người đến đài địa ngục xem chiến, vốn dĩ không có lập trường gì, thật mà nói, ai mạnh hơn, họ liền ủng hộ người đó, chỉ cần được xem cảnh chém giết tàn khốc, chiến đấu kịch liệt, họ liền cao hứng, vô cùng phấn khích. Còn ai chết ai sống, họ cũng không thèm để ý.
"May là không có chuyện gì." Kim Đào thở phào, vỗ ngực, khi nãy Dạ Xoa bộc phát toàn lực, tim hắn cũng nhảy lên tận cổ họng, nhưng cũng may, Lâm Tiêu vẫn thắng, mà còn thắng rất dễ dàng và đẹp mắt!
Đồng thời, Kim Đào trong lòng cũng âm thầm thán phục, thực lực hiện tại của Lâm Tiêu, dường như so với nửa tháng trước lại mạnh hơn nhiều, đúng là biến thái!
Lúc trước, Kim Đào phỏng chừng, với thực lực của hắn, có thể theo Lâm Tiêu chống lại một, hai chiêu. Nhưng bây giờ nhìn lại, hắn đã hoàn toàn không phải đối thủ của Lâm Tiêu.
Nhưng, Lâm Tiêu là Tam đương gia của Kim Lang Cố Dung Đoàn, hắn càng mạnh, càng tốt cho Cố Dung Đoàn. Kim Đào cũng rất vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận