Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 672:: Lại về Hoàng thành

Chương 672: Lại về Hoàng thành
Sau khi rời đi, Lâm Tiêu tiếp tục chạy tới Thiên Tinh Đế Quốc.
Ngự Thiên Trường Thành, bên trong một tòa biệt viện.
Bên cạnh một cái bàn đá, ba bóng người ngồi vào.
"Cái gì? Lâm Tiêu dĩ nhiên không bị người của Hoàng Cực Cung s·á·t h·ạ·i, làm sao có thể? Trương Lan sư huynh, huynh có phải nghe lầm không?"
Một thanh niên kinh ngạc nói, không kìm được đứng lên, chính là Nam Cung Kiếm.
Mấy ngày trước, sau khi trở về từ vòng thi tuyển thứ nhất, Nam Cung Kiếm liền được an bài vào bên trong biệt viện này, nhưng đáng tiếc là số điểm hắn lấy được không đủ để vào vòng tiếp theo, nói cách khác, hắn không còn hy vọng leo lên Thương Lan Bảng.
Bất quá, dù vậy, nhờ vào quan hệ của Trương Lan và sư tôn, hắn cũng đã là một đệ tử Lôi Ngục Tông.
"Sư đệ, bình tĩnh chớ nóng, tin tức này là ta dò hỏi được từ một tên đệ tử của Hoàng Cực Cung, tám chín phần mười là thật."
Trương Lan trầm giọng nói, vẻ mặt cũng có vẻ ngưng trọng.
Không ngờ, chỉ trong thời gian ngắn, thực lực của Lâm Tiêu lại tăng lên một mảng lớn.
Lần trước giao thủ với Lâm Tiêu, Trương Lan đã thua dưới tay Lâm Tiêu, hôm nay, e rằng hắn và Lâm Tiêu đã có khoảng cách lớn hơn. Dù sao, hắn nghe nói ngay cả loại thiên kiêu như Triệu Phi cũng c·h·ết trong tay Lâm Tiêu.
Phải biết, Triệu Phi chính là người hấp dẫn nhất Thương Lan Bảng a.
Nghĩ đến đây, Trương Lan cũng không khỏi có chút tê da đầu, Lâm Tiêu không c·h·ết, lòng hắn khó yên.
"Thế nhưng, điều này sao có thể? Lâm Tiêu dù có mạnh hơn nữa cũng không thể là đối thủ của các cao thủ Hoàng Cực Cung chứ."
Nam Cung Kiếm không nhịn được nói, vẻ mặt rất khó coi.
Lâm Tiêu không c·h·ết, chắc chắn là sẽ chạy đến Thiên Tinh Đế Quốc.
Với tu vi hiện tại của Lâm Tiêu, e rằng toàn bộ Nam Cung gia đều không làm gì được hắn, dù là gia chủ Nam Cung Thế, thậm chí là lão tổ ra tay cũng chưa chắc là đối thủ của Lâm Tiêu.
Nam Cung gia nguy hiểm!
Càng nghĩ, Nam Cung Kiếm càng thêm lo lắng.
Trương Lan uống một ngụm rượu, trầm giọng nói: "Theo ta thấy, không phải là do thực lực của Lâm Tiêu mạnh đến mức nào mà hẳn là có người ra tay giúp hắn."
"Sư huynh nói... là Thiên Kiếm Tông?"
"Rất có thể, Thiên Kiếm Tông giúp hắn không phải là lần một lần hai."
"Nói như vậy, rất có khả năng, nếu không, Lâm Tiêu có thiên phú nghịch thiên đến đâu cũng không thể trong thời gian ngắn mà mạnh lên đến mức có thể c·h·ố·n·g lại cao thủ Hoàng Cực Cung."
Nam Cung Kiếm gật đầu, như vậy mọi chuyện đều có thể giải thích được.
Ngay sau đó, Nam Cung Kiếm lại nghĩ ra điều gì đó, "Lâm Tiêu, hiện tại khẳng định đang chạy tới Thiên Tinh Đế Quốc, Nam Cung gia ta từng có hiềm khích với hắn, có lẽ nào Lâm Tiêu sẽ gây bất lợi cho Nam Cung gia?"
"Xin sư huynh và sư tôn giúp ta một tay với Nam Cung gia."
Nói rồi, Nam Cung Kiếm định quỳ xuống khẩn cầu.
Trương Lan bước lên một bước, nâng Nam Cung Kiếm lên và nói: "Sư đệ, ngươi quá khách khí rồi, thân là đệ tử Lôi Ngục Tông, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta, ta và sư tôn nhất định sẽ giúp ngươi."
Nói xong, Trương Lan nhìn sang một ông lão bên cạnh.
Lão giả tóc bạc trắng, khí chất bất phàm, một bộ áo bào trắng, râu tóc phiêu dật, rất có vài phần ý vị tiên phong đạo cốt, từ lúc mới đến giờ ông ta vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này, lão giả từ từ mở mắt, ánh mắt sâu thẳm và u ám, cất lời nói: "Kiếm nhi, ngươi cứ yên tâm, chuyện của ngươi vi sư sẽ giúp ngươi giải quyết. Lâm Tiêu, sống không được bao lâu nữa."
Nghe vậy, mắt Nam Cung Kiếm sáng lên, mừng như điên, cúi người hành lễ: "Đa tạ sư tôn!"
Sau khi chia tay Hàn Vũ, Lâm Tiêu tiếp tục chạy tới Thiên Tinh Đế Quốc.
Dọc theo đường đi, ngược lại toàn bộ bình yên.
Bảy ngày sau, Lâm Tiêu cuối cùng cũng đến gần Thiên Tinh Đế Quốc.
Lâm Tiêu lơ lửng giữa không trung, nhìn về phía xa, cách hơn mười dặm, đường nét Thiên Tinh Đế Quốc đã mơ hồ hiện ra.
Thời gian đã qua gần nửa năm, hắn, Lâm Tiêu, đã trở lại!
"Nam Cung gia, món nợ này nên tính rồi!"
Ánh mắt Lâm Tiêu lạnh lẽo, dậm chân xuống, thân hình vụt bay ra.
Một lát sau, Lâm Tiêu đã đến bầu trời Thiên Tinh Đế Quốc, trực tiếp hướng về phía hoàng đô mà đi.
Một con đường phố náo nhiệt, người đến người đi, một khung cảnh phồn hoa náo nhiệt.
Một người phụ nữ đang kéo một đứa bé đi trên đường, một cậu bé năm sáu tuổi cầm trong tay que kẹo hồ lô, đang say sưa ăn.
"Ủa? Mẹ ơi, trên kia, hình như có người đang bay."
Cậu bé chỉ lên đỉnh đầu.
Nghe vậy, người phụ nữ ngẩng đầu nhìn lên, trời trong nắng ấm, không một gợn mây, làm gì có bóng người nào, liền gõ vào đầu cậu bé một cái, khẽ quát: "Còn nhỏ đã học dối trá, ban ngày ban mặt, làm gì có ai bay trên trời."
Cậu bé tủi thân chu mỏ: "Là thật mà, vừa mới bay qua."
"Đừng có nói linh tinh nữa, còn nói nữa ta đánh."
"Hừ..."
Nhanh chóng đi tới, Lâm Tiêu mỗi bước chân là một khoảng cách trăm trượng, nhanh như tia chớp, chẳng mấy chốc đã tới gần hoàng đô.
"Lớn mật! Ai dám phi hành gần hoàng đô!"
Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn vang lên, từ trong hoàng thành bay ra.
Vụt! Bá...
Ngay sau đó, từng luồng khí tức mạnh mẽ bốc lên cao, xuất hiện trên hoàng thành.
Cùng lúc đó, dân chúng trong hoàng thành, ai nấy đều biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên trời.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Có chuyện gì vậy? Đến cả cao thủ Huyền Linh Cảnh của hoàng thành cũng bị kinh động?"
"Người kia là ai vậy? Lại dám ngự không ngoài hoàng thành, trông còn trẻ tuổi vậy mà đã đến Huyền Linh Cảnh rồi?"
"Ơ, sao ta thấy quen người đó thế nhỉ..."
Trong khoảng thời gian ngắn nhất, hoàng thành nhốn nháo bàn tán, vô số ánh mắt cùng hướng về bóng người kia trên bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận