Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 1085:: Vượt ba cấp

Chương 1085:: Vượt ba cấp
"Ta đi, ta không nghe lầm chứ, người này muốn vượt ba cấp, Thiên Linh Cảnh nhất trọng, cùng Thiên Linh Cảnh tứ trọng đánh? Không đùa đấy chứ?"
"Trong lịch sử Địa Ngục Đài, chưa từng có ai vượt ba cấp chiến đấu, tuy ta cũng từng nghe nói có chuyện vượt cấp chiến, nhưng đó chỉ là những thiên kiêu siêu cấp trên Đông Hoang bảng mới có thể làm được, lẽ nào Tu La này cũng là thiên tài bậc đó?"
"Nếu hắn có thể vượt ba cấp chiến, e rằng thiên phú không hề thua kém Băng Hồn, thậm chí còn hơn!"
Rất nhiều người bàn tán sôi nổi, sau kinh ngạc thì lòng tràn đầy chờ mong.
Có lẽ hôm nay, họ sẽ được chứng kiến một cảnh tượng lịch sử.
Trước đó, nhiều người cho rằng, những trận chiến giữa Băng Hồn và Đại Sơn sẽ được ghi vào sử sách Địa Ngục Đài, là những trận chiến đặc sắc nhất từ trước tới nay.
Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ Tu La này sẽ mang đến cho họ một sự vui mừng lớn hơn. Càng nghĩ, mọi người càng hưng phấn, nhịn không được đứng dậy la hét, cổ vũ cho Tu La.
Trong thông đạo, chàng trai đầu trọc nở nụ cười, nhìn về phía màn sáng, "Tu La này thật thú vị, dám vượt ba cấp chiến, chẳng lẽ hắn cũng đến từ Đông Hoang bảng?"
Thanh niên áo lam bên cạnh không nói gì, sắc mặt vẫn bình thường, mắt cũng hướng về màn sáng.
"Ngươi, ngươi xác định?"
Trên chiến đài, Ngô Xuyên có chút kinh ngạc nhìn Lâm Tiêu, dù sao vượt ba cấp chiến, ở Địa Ngục Đài vẫn là chuyện chưa từng xảy ra.
"Ta xác định."
Lâm Tiêu gật đầu, sở dĩ đưa ra việc vượt ba cấp chiến, hắn cũng muốn biết giới hạn của mình ở đâu.
"Tốt, vậy tiến hành vượt ba cấp chiến."
Ngô Xuyên nói, trên mặt cũng khó giấu vẻ kích động.
"Hiện tại, Tu La muốn tiến hành vượt ba cấp chiến, võ giả Thiên Linh Cảnh tứ trọng, đều có thể lên!"
Ngô Xuyên nói.
Lời còn chưa dứt, "Vù vù" vài tiếng, đã có mấy bóng người bay tới, nhưng người xuất hiện trên chiến đài đầu tiên lại là một bà lão mặc áo đen.
Bà lão này mặc một bộ áo bào đen, trên đó thêu vài hình đầu lâu và đóa hoa màu đỏ sẫm, thêm khuôn mặt nhăn nheo khiến người ta cảm thấy âm trầm.
Người này tên là Hồng Hoa bà bà, tu vi Thiên Linh Cảnh tứ trọng trung kỳ.
"Chết tiệt, để lão bà tử này vượt lên trước rồi!"
Những người khác đến chậm hơn một bước, nghiến răng nghiến lợi thầm hận.
Trong mắt họ, Lâm Tiêu quả thực là miếng thịt béo, trước khi đánh giết mấy người cũng đã tích lũy không ít tài phú, với tu vi Thiên Linh Cảnh tứ trọng của mình, họ có thừa tự tin đánh giết Lâm Tiêu.
Dù sao, trên Địa Ngục Đài chưa từng xuất hiện chuyện ai đó vượt ba cấp chiến, họ cũng không tin, Tu La thật sự có bản lĩnh lớn như vậy.
Nhưng luật lệ là luật lệ, chậm một bước, những người đó chỉ có thể thở dài xuống đài, thầm than tiếc nuối.
Ngô Xuyên xuống đài, trên chiến đài, Hồng Hoa bà bà và Lâm Tiêu đứng đối mặt nhau.
"Tiểu tử, gan của ngươi thật lớn, dám vượt cấp ba chiến."
Hồng Hoa bà bà cười lạnh, để lộ vài chiếc răng vàng.
"Lão nhân gia, có ở trên khán đài ngồi không tốt sao, nhất định phải lên đây chịu chết, toàn một lũ xương già, sống cho tốt có phải hơn không."
Lâm Tiêu thản nhiên nói.
"Ha ha, tiểu tử, sắp chết đến nơi còn dám mở miệng ngông cuồng, ngươi yên tâm, người chết nhất định là ngươi, ta, Lão Bà tử sẽ để lại cho ngươi toàn thây."
Hồng Hoa bà bà cười quái dị, một khắc sau, chỉ thấy bàn tay khô héo của nàng lật lại, một luồng khí tức màu đỏ sẫm ngưng tụ mà ra, theo tay nàng vung lên, từng đóa cánh hoa đỏ như máu bắn ra.
Vút! Vút…
Cánh hoa bắn ra, như những lưỡi phi đao sắc bén, xé gió lao tới.
Xoẹt!
Lâm Tiêu thân hình lóe lên, tránh được những cánh hoa đó.
Coong! Choang…
Cánh hoa bắn lên mặt chiến đài, tia lửa văng tung tóe, để lại một vết sâu, và trên vết tích, còn đọng lại chất lỏng màu đỏ sẫm, ăn mòn mặt bàn, rõ ràng, bên trên có kịch độc.
Vút! Vút…
Hồng Hoa bà bà lại vung tay, càng nhiều cánh hoa bắn ra, tựa như mưa rào, bao phủ lấy Lâm Tiêu.
Ý cảnh kịch độc, Hồng Hoa bà bà lĩnh ngộ được chính là ý cảnh kịch độc, đầu tiên dùng linh nguyên ngưng tụ ra cánh hoa, rồi phủ thêm ý cảnh kịch độc lên trên, tạo thành ám khí.
Xoẹt!!
Lâm Tiêu sở hữu Ma Ảnh Bộ, thân pháp của hắn tăng lên gấp mười lần so với trước đó, dù sao cũng là võ kỹ bán thần cấp, huyền diệu hơn nhiều so với võ kỹ thiên cấp, đảo qua đảo lại trong nháy mắt, tránh được hết tất cả ám khí, thực sự là "vượt qua vạn bụi hoa, một mảnh lá cũng không dính vào người".
"Ta xem ngươi còn trốn thế nào!"
Ánh mắt Hồng Hoa bà bà trở nên lạnh lẽo, hai tay vung lên liên tục, linh nguyên cùng ý cảnh bộc phát, ngưng tụ thành một mảng lớn cánh hoa màu đỏ sẫm, bao phủ trời đất ép về phía Lâm Tiêu, cả chiến đài giống như rơi xuống một trận mưa hoa, chỉ là cơn mưa này có kịch độc.
Trong chớp mắt, gần như quá nửa chiến đài đều bị độc hoa bao phủ, không gian bị phong tỏa, dù thân pháp của Lâm Tiêu có huyền diệu đến đâu, cũng căn bản không thể thoát được.
Uỳnh!
Ngay lúc này, một tiếng kiếm minh lớn vang lên, Lâm Tiêu không biết đã cầm kiếm trong tay từ bao giờ, dưới chân đột nhiên dẫm một cái, hóa thành một đạo kiếm quang sáng chói, vọt thẳng ra ngoài.
"Nhất kiếm Vô Lượng!"
Một đạo kiếm quang tuyệt thế, phá không lao ra, xuyên thủng hư không, trực tiếp xé toạc hoa vũ, kiếm khí khủng khiếp tạo thành lồng khí, kiếm quang đi đến đâu, những cánh hoa ở đó toàn bộ vỡ nát.
Trong nháy mắt, kiếm quang đã tiếp cận Hồng Hoa bà bà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận