Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 328:: Giới chỉ

"Người thần bí?" Lâm Tiêu không nén được hỏi.
"Không sai, ta nhớ rất rõ, những người này quần áo cổ quái, che mặt, rất thần bí, không giống người của Thiên Tinh Đế Quốc chúng ta, hơn nữa trên người có một loại khí tức kỳ dị, khí tức này, cùng khí tức trên người cha ngươi vô cùng giống nhau."
"Lúc đó ta đã đoán, có lẽ những người này đến tìm cha ngươi. Quả nhiên, sau đó, cha ngươi giao ngươi cho ta, một mình thu hút những người thần bí kia đi."
"Sau đó thì sao?" Lâm Tiêu hỏi dồn.
"Ai," Lâm Phong thở dài nói, "Về sau, ta nghe nói cha ngươi bị những người thần bí kia bắt được, hơn nữa, chính là do sự giúp đỡ của Hoàng thất đế quốc, nghe nói là chủ nhà họ Nam Cung, Nam Cung Thế."
"Sau đó thì sao?" Lâm Tiêu vội hỏi.
"Về sau thì ta cũng không rõ, cha ngươi bị đưa đến đâu ta cũng không biết, bất quá, biết đâu Nam Cung Thế sẽ rõ."
Lâm Tiêu nhíu mày, dù nói, đối với cha ruột của mình, hắn cũng không có bao nhiêu tình cảm, bởi vì hắn vẫn cảm thấy mình là đứa trẻ bị bỏ rơi.
Nhưng bây giờ, hắn mới hiểu, cha ruột hắn vì bảo vệ hắn, thu hút những người thần bí kia rời đi, mới không thể không rời xa hắn.
Chính là cha hắn hy sinh, mang lại cho hắn sự sống sót.
"Cha, con nhất định sẽ tìm được người." Lâm Tiêu nắm chặt hai tay, kiên nghị nói.
Mười mấy năm trôi qua, những người thần bí kia Lâm Tiêu tự nhiên không thể tìm được, bất quá, có lẽ hắn có thể từ chỗ Nam Cung Thế biết được một vài điều, theo như Lâm Phong nói năm đó Nam Cung Thế cũng tham gia hành động bắt cha hắn.
Lại là Nam Cung gia!
Hai mắt Lâm Tiêu híp lại, hắn sở dĩ bị Độc Cô gia nhằm vào và truy sát, ban đầu, chính là do Nam Cung gia sai khiến, chỉ là, có lẽ Nam Cung gia tuyệt đối không ngờ tới, quyết định này của bọn hắn, cuối cùng lại đưa tới sự huỷ diệt của Độc Cô gia.
Độc Cô gia bị hủy diệt, chỉ là bước đầu tiên, trong mắt Lâm Tiêu tinh mang lóe lên, sớm muộn gì, Nam Cung gia cũng sẽ bị hắn nhổ tận gốc!
"Tiêu nhi, nghĩa phụ sở dĩ trước đây không nói cho ngươi biết sự tình, là sợ ngươi nhất thời kích động, ngược lại hại ngươi. Mà bây giờ ngươi lớn lên, cũng đã có khả năng một mình đảm đương một phương, tâm trí cũng so với trước kia cứng cáp hơn."
Trầm mặc một lúc, Lâm Phong khẽ nói, "Tiêu nhi, ta và cha ngươi là sinh tử chi giao, với tiềm lực của ngươi, tương lai thế tất yếu đi ra Thiên Tinh Đế Quốc, đến nơi rộng lớn hơn, ta hy vọng khi ngươi có đủ năng lực, có thể tìm được tin tức của cha ngươi, biết đâu hắn còn sống."
"Con hiểu, nghĩa phụ, con biết." Lâm Tiêu trầm giọng nói.
"Còn một tháng, chính là thời gian Thiên Kiêu Bảng chi tranh, đến lúc đó ngươi khẳng định cũng sẽ tham gia, nếu như ngươi có thể lọt vào top 10 Thiên Kiêu Bảng, sẽ được Hoàng thất đế quốc tiếp đãi, sẽ được phong tước, đến lúc đó, biết đâu ngươi có cơ hội tiếp xúc với Nam Cung Thế, nghe được một vài tin tức."
Nghe vậy, Lâm Tiêu gật đầu, Nam Cung Thế, ngoài thân phận chủ nhà họ Nam Cung ra, còn có một thân phận, chính là Quốc sư của Thiên Tinh Đế Quốc.
Trước đây, chết trong tay Bạch Uyên, thân là Viện trưởng Học viện Hoàng Gia Nam Cung Kích, là em trai của Nam Cung Thế.
Xem ra, bất kể là vì bảo vệ Vấn Kiếm Học Viện, hay là vì thăm dò tin tức của cha, cái Thiên Kiêu Bảng này, Lâm Tiêu nhất định phải tham gia.
Hiện tại, khoảng cách Thiên Kiêu Bảng, chỉ còn một tháng, Lâm Tiêu nhất định phải nhanh tăng thực lực, toàn bộ Thiên Tinh Đế Quốc nhân tài đông đúc, thiên tài yêu nghiệt rất nhiều, muốn từ trong đó giết ra vòng vây, khó khăn vô cùng.
"Đúng rồi, Tiêu nhi, trước khi cha ngươi đi, từng dặn ta đưa cho ngươi một thứ," nói rồi Lâm Phong lấy ra một chiếc nhẫn, "Cha ngươi bảo ta đưa cho ngươi vào thời cơ thích hợp, ta nghĩ chính là bây giờ lúc này."
Nhận chiếc nhẫn kia, Lâm Tiêu trong mơ hồ có một cảm giác kỳ diệu, giống như hắn và chiếc nhẫn này có một liên kết đặc biệt.
"Tiêu nhi, chuyện còn lại cứ giao cho ngươi, nghĩa phụ cũng không có gì có thể giúp ngươi, không mong tương lai ngươi có thành tựu lớn bao nhiêu, chỉ mong ngươi bình an, sau này lúc rảnh rỗi có thể tới thăm ta là tốt rồi."
Nói rồi trong mắt Lâm Phong không khỏi có chút thương cảm.
"Con biết, nghĩa phụ," Lâm Tiêu gật đầu nói, "Nghĩa phụ, Lâm gia..."
"Tạm thời, Lâm gia cứ ở lại trong đường hầm dưới lòng đất này, tránh bị thế lực còn lại của Độc Cô gia phát hiện, lương thực nước uống đủ cho mọi người sống nửa năm, điểm này ngươi không cần lo lắng, cứ làm chuyện của mình đi."
"Vâng, con hiểu, nghĩa phụ, người yên tâm, con nhất định sẽ khiến Lâm gia quật khởi, sẽ không để ai ức h·i·ế·p!" Lâm Tiêu mắt lộ vẻ kiên định nói.
"Cố gắng lên, Tiêu nhi, nghĩa phụ tin ngươi." Lâm Phong vỗ vai Lâm Tiêu, rồi quay lại đường hầm dưới lòng đất.
Lúc này, trên người Lâm Tiêu, truyền âm thạch đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Mấy canh giờ sau, đại sảnh Lê gia.
"Tiêu tiên sinh, lần này diệt trừ Độc Cô gia, nhờ có ngài thần dũng phát huy, ta đại diện nhà họ Lê từ trên xuống dưới xin cảm ơn ngài." Chủ nhà họ Lê Lê Tu chắp tay hành lễ nói, một bộ dáng vẻ vô cùng cung kính.
"Không cần khách sáo, nói đến còn phải đa tạ Lê gia đã tin tưởng ta, cho ta phái đến rất nhiều người giúp đỡ, nếu không nói, ta cũng chưa chắc có thể làm được." Lâm Tiêu điềm nhiên nói, không khỏi nhớ lại, hơn một tháng trước, khi hắn nhờ Lê gia cho người mượn tay, Lê Tu kia có thái độ như thế nào, mà bây giờ, lại có thái độ như thế nào, quả nhiên, thế giới này chỉ cần có năng lực, có thực lực, mới có thể được tôn kính.
"Tiêu tiên sinh khách sáo, lần này có thể hủy diệt Độc Cô gia, công lao của ngài quá lớn, Lê gia chúng ta chỉ là giúp một chuyện nhỏ mà thôi." Một vị trưởng lão Lê gia cười nói, hắn ngược lại không phải khách sáo, mà là đang trình bày sự thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận