Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 459:: Phong vân quán trú

"Đại ca, cứ để tam đệ đi đi, đây cũng đâu phải chuyện gì xấu." Vương Vũ đứng bên cạnh giúp lời.
Do dự một chút, Vương Bình nhắc nhở, "Được rồi, nhưng mà ngươi phải khách khí một chút, ta thấy Lâm Diệp này không phải người thích giết chóc, ngươi khách khí với người ta, người ta tự nhiên cũng sẽ khách khí lại với ngươi."
"Hiểu rồi, đại ca." Vương Văn hưng phấn nói.
Giờ phút này, trên chiến đài, mấy học viên Hoàng Gia Học Viện đã sớm mặt mày xám xịt rời đi, trên chiến đài, lần thứ hai chỉ còn lại một mình Lâm Tiêu.
"Chư vị, ai tới đánh với ta một trận?" Lâm Tiêu nhìn quanh bốn phía, trường kiếm nơi tay, giọng điệu đạm nhiên, lại có một loại khí phách vương giả không giận tự uy, làm cho mọi người trên khán đài phát ra những tiếng hò hét cuồng nhiệt.
Lúc mới đến, Lâm Tiêu còn chỉ là một người mới, không ai hỏi han, không ai thấy được hắn.
Nhưng bây giờ, hắn đã không còn nghi ngờ gì mà trở thành nhân vật nổi tiếng nhất toàn bộ đấu võ trường, vô số người ủng hộ hắn, vì hắn hô hào cổ vũ.
Tất cả, đều là bởi vì thực lực.
Kẻ mạnh là vua, ở đấu võ trường tràn đầy giết chóc và cạnh tranh lại càng đúng, mọi người sẽ tôn kính kẻ mạnh, người yếu chỉ có thể làm nền.
Rõ ràng, ngày hôm nay trên võ đài, Lâm Diệp chính là vai chính, còn rất nhiều học viên Hoàng Gia Học Viện, lại chỉ là diễn viên phụ, hơn nữa còn là diễn viên phụ rất thảm hại.
"Để ta tới đi!" Một giọng nói vang lên, chợt có một cơn gió mạnh thổi qua, ngay sau đó, trên chiến đài xuất hiện một bóng người.
Người này mặc áo giáp choàng, mang mặt nạ Thanh Long, thân hình thẳng tắp, tay cầm một cây trường thương màu bạc, có chút dáng vẻ thủ lĩnh.
Người này, chính là Vương Văn.
"Tại hạ Thanh Long, muốn xin các hạ lĩnh giáo vài chiêu, chúng ta chỉ đánh đến khi ngừng, thế nào?" Vương Văn chắp tay thi lễ, sở dĩ không nói tên thật ra, đương nhiên là sợ gây ra sự chú ý quá nhiều, dù sao, Vương gia cũng nằm trong ba gia tộc lớn nhất trong tám gia tộc lớn. Hơn nữa, làm như vậy cũng là không muốn để cha hắn biết, nếu không trở về miễn không được phải ăn một trận giáo huấn, cho nên hắn chỉ dùng Thanh Long làm danh hiệu.
"Lâm Diệp." Lâm Tiêu chắp tay đáp lễ, thấy đối phương khí vũ bất phàm, khí tức trầm ổn, chắc chắn là một cao thủ, nếu đối phương nói chỉ đánh đến khi ngừng, hắn cũng tự nhiên sẽ chú ý giữ chừng mực.
"Mời."
"Mời."
Sau một khắc, hai người đồng thời ra tay, trong nháy mắt giao đấu.
Hoàng Gia Học Viện.
Lúc này, Hoàng Gia Học Viện hoàn toàn náo loạn.
Bởi vì một tin tức: Đấu võ trường có một thanh niên tên Lâm Diệp, liên tục đánh mười mấy trận, gần hai mươi học viên Hoàng Gia Học Viện chết dưới tay hắn, hơn nữa phần lớn đều là cao thủ trên Hoàng Vũ Bảng.
Tin tức này vừa ra, nhanh chóng lan truyền khắp Hoàng Gia Học Viện, có mấy học viên từ đấu võ trường bị thua, trốn về học viện xác nhận, tin tức này chắc chắn là thật.
Trong nháy mắt, toàn bộ Hoàng Gia Học Viện bùng nổ, lòng người căm phẫn sục sôi, rất nhiều học viên tụ tập lại, tuyên bố muốn đến đấu võ trường lấy đầu Lâm Diệp, tế điện những bạn học đã chết.
Thế nhưng, khi bọn họ hiểu rõ tường tận, ba người Uông Bắc Thành, Dương Miểu và Khang Khôn liên thủ, cũng không đánh lại Lâm Diệp, thậm chí ngay cả Hoàng Cực Trận cũng bị Lâm Diệp phá hỏng, những học viên kia đang nôn nóng muốn ra mặt, ai nấy đều do dự.
Phải biết, Uông Bắc Thành đứng thứ 27 trên Hoàng Vũ Bảng, nói cách khác, toàn bộ Hoàng Gia Học Viện, chỉ có 26 học viên thực lực cao hơn hắn.
Thế mà, Uông Bắc Thành cùng Dương Miểu đám người liên thủ, vẫn không phải đối thủ của Lâm Diệp, cho thấy Lâm Diệp thực lực rất mạnh, ít nhất, người xếp sau 20 trên Hoàng Vũ Bảng mà đi, đều chỉ có chịu chết!
Hơn nữa nghe nói, Lâm Diệp đối với các học viên Hoàng Gia Học Viện quan tâm có thể đi giết tất giết, không hề nể tình, như vậy, rất nhiều học viên Hoàng Gia Học Viện đều bỏ cuộc giữa đường.
Nhưng có người dám giết học viên Hoàng Gia Học Viện, khiêu khích uy nghiêm của Hoàng Gia Học Viện, đương nhiên không thể bỏ qua như vậy, dù bọn họ đánh không lại, bọn họ có thể đi tìm các sư huynh lợi hại trên Hoàng Vũ Bảng ra tay.
"Diêu sư huynh, có người ở trên đấu võ trường, giết hơn mười học viên, lớn tiếng khiêu khích, muốn đập bảng hiệu Hoàng Gia Học Viện chúng ta, xin ngài ra mặt, vì những sư huynh đệ đã chết mà đòi lại công bằng." Trước một đình viện, mấy chục học viên Hoàng Gia Học Viện cung kính thi lễ, ánh mắt đổ dồn vào cánh cửa đá.
Xoẹt xoẹt——
Cửa đá từ từ dịch chuyển, một thanh niên thân hình cao gầy, ánh mắt sắc bén như dao bước ra, khí tức hùng hồn, tóc dài tung bay, giống như một thanh kiếm sắc bén, dường như vừa bế quan xong.
"Chúc mừng Diêu sư huynh đột phá!" Một học viên Hoàng Gia Học Viện đứng đầu chắp tay, vui mừng nói.
"Ngươi vừa nói, có người muốn đập bảng hiệu Hoàng Gia Học Viện chúng ta?"
"Đúng vậy, Diêu sư huynh, mời theo chúng ta đến đấu võ trường một chuyến, trên đường đi, chúng ta sẽ kể lại sự tình cho ngài rõ."
Trong một đình viện khác.
Một gian thạch thất cũng mở ra, một thanh niên tóc trắng như tuyết bước ra, người này tên Bàng Thiên, xếp thứ sáu trên Hoàng Vũ Bảng.
"Lại có chuyện này, đi, ta ngược lại muốn xem xem, tên tiểu tử nào lại dám ngông cuồng như vậy, đây chính là Hoàng thành!" Bàng Thiên lạnh lùng nói, lập tức cùng một đám sư đệ đang chờ đợi hắn rời đi.
Cùng lúc đó, ở những nơi khác của Hoàng Gia Học Viện, cũng lần lượt có rất nhiều cao thủ được mời ra, một số người đang bế quan tu luyện cũng đi ra, có điều, cũng có một số người đi làm nhiệm vụ bên ngoài mà không có mặt ở học viện.
Những người được mời ra, phần lớn đều là cao thủ xếp trong khoảng thứ 20 trên Hoàng Vũ Bảng, thậm chí cả Nam Cung tam kiệt Nam Cung Viêm và Nam Cung Vân cũng có mặt.
Tóm lại, những nhân vật phong vân của Hoàng Gia Học Viện, các cao thủ kia, chỉ cần ở trong học viện, gần như đều dốc toàn lực, hướng đấu võ trường đi đến.
Còn Nam Cung Kiếm, sau trận chiến Thiên Kiêu Bảng, thì rời Hoàng Gia Học Viện, nghe nói là đi nơi khác bế quan khổ tu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận