Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 550:: Cổ tháp

"Hừ, bọn ta thua ngươi, là tài nghệ không bằng người, muốn chém giết muốn lóc thịt, tự nhiên muốn làm gì cũng được."
"Có gan thì giết bọn ta đi, tiểu tử, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đi theo vết xe đổ của bọn ta thôi."
Hai người tức giận nói, một bộ thà chết chứ không chịu khuất phục ra vẻ.
"Phải không?"
Lâm Tiêu quỷ dị cười một tiếng, bỗng, trong mắt lóe lên một chút ánh lạnh, tay nâng kiếm lên.
"A ——"
Một người phát ra tiếng kêu thảm thiết, một tay của hắn, đã bị Lâm Tiêu chém xuống, máu me đầm đìa.
"Nói hay không," Lâm Tiêu nhàn nhạt nói, "ta có một điểm kiên trì, luôn luôn không được tốt lắm."
Đối với địch nhân, Lâm Tiêu không hề thương hại, nếu như hắn rơi vào tay đối phương, kết quả của hắn, thì sẽ thảm hại hơn.
"Ngươi có gan giết ta, giết ta!"
Thanh niên bị đứt tay gào thét nói, "a ——"
Sau một khắc, hắn lại phát ra tiếng gào thét như heo bị giết, cánh tay kia của hắn, cũng bị Lâm Tiêu chém tới.
Nhìn bộ dạng thê thảm của hắn, một người bên cạnh sợ đến mặt mày tái mét.
Nếu như chỉ một kiếm giết bọn hắn, như vậy cũng dứt khoát thống khoái, không giống như kiểu chết kia, mà rất đáng sợ, chính là kiểu bị tra tấn trước khi chết, dằn vặt, rất dễ dàng khiến người ta sụp đổ.
"Một cơ hội cuối cùng."
Lâm Tiêu nhàn nhạt nói, mũi kiếm đặt ở trên cổ thanh niên kia.
"Có gan giết ta!"
Thanh niên đỏ ngầu mắt, nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.
Xuy!
Sau một khắc, đầu người này bay thẳng lên, máu tươi bắn tung tóe, rơi xuống trên mặt thanh niên bên cạnh, sợ đến hắn kêu lớn liên hồi, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
"Ngươi thì sao?"
Lâm Tiêu ánh mắt lạnh lùng quét qua, khiến cho thanh niên kia run rẩy, khó khăn nuốt nước miếng, "Ta nói, ta nói..."
"Đúng, đúng là Trần sư huynh bảo bọn ta tới giết ngươi."
"Trần sư huynh nào?"
"Trần Dị, đệ nhất cao thủ của Thiên Nhận đế quốc bọn ta, nghe nói hắn cũng là nhận ủy thác, giống như là người Lôi Ngục Tông nhờ cậy hắn hỗ trợ."
"Lôi Ngục Tông!"
Hai mắt Lâm Tiêu híp lại, một cái tên lập tức xuất hiện trong đầu hắn, Trương Lan!
Không cần phải nói, tám chín phần mười, đúng là Trương Lan ủy thác Trần Dị giết hắn.
"Vì sao Trần Dị không tự mình đến, mà lại phái các ngươi tới."
Lâm Tiêu hỏi.
"Trần sư huynh có việc, hắn phát hiện một nơi di tích cổ tháp, có khả năng có chí bảo, cho nên liền phái mấy người bọn ta đi làm chuyện này."
Nói tới đây, thanh niên này lộ ra một ít hối hận, như nếu sớm biết Lâm Tiêu mạnh như vậy, có đánh chết hắn cũng sẽ không chủ động xin đi.
"Di tích cổ tháp ở đâu?"
"Ngay phía đông nam, ở dưới đó một nghìn dặm."
"Ngươi không gạt ta chứ?"
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm thanh niên, lạnh lùng hỏi.
"Mạng ta đều ở trong tay ngươi, sao dám lừa ngươi."
Thanh niên vẻ mặt đau khổ nói, trong đáy mắt cũng lặng lẽ thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Bạch!
Bỗng nhiên, thanh niên bạo khởi, trên mặt thoáng qua vẻ hung ác, cả người lại đột nhiên phồng lên, giống như một cái khí cầu.
"Cùng chết đi, ta biết ngươi sẽ không bỏ qua cho ta, cùng chết đi!"
Thanh niên điên cuồng rống lớn, nhào về phía Lâm Tiêu.
Trong nháy mắt, thanh niên liền ôm lấy Lâm Tiêu, muốn tự bạo cùng hắn đồng quy vu tận.
Ngay tại lúc hắn va chạm vào Lâm Tiêu trong nháy mắt, bản lĩnh ôm trọn khoảng không, thứ hắn ôm lấy, lại là một tàn ảnh.
"Đáng chết!"
Khuôn mặt thanh niên hung tợn, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhếch mép, chỉ cần ngươi dám đi về phía di tích kia, sớm muộn cũng sẽ chết.
Thình thịch! !
Một tiếng nổ lớn kinh thiên, thanh niên trực tiếp hóa thành tro tàn, dư ba đáng sợ chấn động ra, khu vực hơn mười trượng xung quanh, đều bị ảnh hưởng, cỏ cây hóa thành bụi phấn.
Mà lúc này, Lâm Tiêu đã sớm xuất hiện ở bên ngoài hơn mười trượng, tốc độ của Ngự Quang Bộ quả thật không giống bình thường.
"Thiên Nhận đế quốc!"
Ánh mắt Lâm Tiêu híp lại, chậm rãi nắm chặt chuôi kiếm, ánh sáng lạnh lóe lên.
Sau khi chém giết mấy người này, Lâm Tiêu thu từng cái nạp giới của bọn chúng lại, theo sau đi tới bên cạnh đám người Mộ Dung Thi.
"Lâm sư đệ, ngươi không sao chứ."
Liễu Phong hỏi.
"Không có việc gì."
Lâm Tiêu mỉm cười.
"Người của Thiên Nhận đế quốc, sao lại tìm chúng ta gây phiền phức?"
Mộ Dung Thi mặt lộ vẻ nghi hoặc.
"Chắc là có liên quan tới Trương Lan của Lôi Ngục Tông!"
Lâm Tiêu trầm giọng nói, trên mặt lộ vẻ một hơi lạnh.
"Trương Lan?"
Sắc mặt Mộ Dung Thi trầm xuống.
"Đúng, ta từ miệng mấy người của Thiên Nhận đế quốc biết được, dưới đây mấy trăm dặm, có người phát hiện di tích cổ tháp, người của Thiên Nhận đế quốc, còn có người của nhiều đế quốc khác đều ở đó, chúng ta cùng đi chứ."
Lâm Tiêu nói.
Nghe vậy, đám người Mộ Dung Thi cũng nhìn nhau, lộ vẻ do dự.
"Cái này, chúng ta không đi đâu, ngươi đi đi, nhất định phải bảo vệ bản thân."
Mộ Dung Thi có chút lo lắng nói.
"Đúng vậy, Lâm sư đệ, bọn ta cũng không đi, lấy thực lực của bọn ta, đi đó sẽ làm vướng chân ngươi, nên không đi, tự ngươi phải cố gắng lên nhé."
Liễu Phong nghiêm túc nói.
Một bên, Vương Bình cũng gật đầu, đồng ý với ý kiến của hai người.
Với thực lực của bọn hắn, có thể còn sống đến khi cuộc thi tuyển kết thúc, cũng đã rất hiếm thấy, huống chi là cùng những thiên tài của các đế quốc trung, lớn cạnh tranh bảo vật, điều đó hoàn toàn là tìm đường chết.
Trừ phi là những yêu nghiệt tài như Lâm Tiêu, mới có tư cách cùng các cao thủ đế quốc tranh tài, bọn họ, dù có đi cũng vậy thôi.
Quan sát vẻ mặt mấy người, Lâm Tiêu cũng không nói thêm nữa, hiểu ý bọn họ, quả thật, bọn họ không đi, ngược lại là một kiểu bảo hộ đối với họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận