Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 499:: Ngư ông đắc lợi

Chương 499: Ngư ông đắc lợi
Mà lúc này, hai người bị đánh bay ra ngoài, lúc này mới từ dưới hồ nổi lên, thấy Ngô Phong và những người khác hướng cây Xích Linh Quả đi tới, không khỏi chửi ầm lên: "Đáng chết, một lũ hỗn đản!"
Bọn họ cách cây Xích Linh Quả quá xa, dù có di chuyển thì cũng tuyệt đối không đuổi kịp Ngô Phong bọn họ, chỉ sợ còn chưa đến nơi, Xích Linh Quả đã bị ba người kia lấy hết.
Thấy Ngô Phong và những người khác ngày càng đến gần cây Xích Linh Quả, ba người đều lộ vẻ nóng nảy, không tự chủ được liếm liếm môi.
Vèo!
Bỗng nhiên, một âm thanh xé gió vang lên.
Một bóng người với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt lướt qua đầu ba người kia, hướng cây Xích Linh Quả chạy như bay.
Ngô Phong và những người khác không khỏi ngẩn ra, không ngờ ở đây ngoài bọn họ còn có người khác, nhưng ngay sau đó liền kịp phản ứng, giận dữ nói: "Tiểu tử thối, đứng lại cho ta!"
"Xích Linh Quả là của ta!"
Lời còn chưa dứt, khí tức của ba người Ngô Phong tăng vọt, đồng loạt ra tay.
Trong chớp mắt, vô số kiếm khí, ánh quyền, chưởng ấn hướng Lâm Tiêu bao phủ tới.
Ba người đều là tu vi Huyền Linh Cảnh, đặc biệt là Ngô Phong còn là đỉnh phong Huyền Linh Cảnh nhị trọng, thực lực không tầm thường, lúc này cùng lúc xuất thủ, khí thế kinh thiên, uy lực kinh người.
Ba luồng khí tức kinh khủng quét sạch ra, nơi nó đi qua, mặt hồ rung chuyển, tạo thành sóng gió động trời.
"Mẹ nó!"
Lâm Tiêu đang chạy tới cây Xích Linh Quả, chỉ cảm thấy mấy luồng khí tức mạnh mẽ khóa chặt mình, trong lòng run lên, trong tình huống này, nếu hắn tiếp tục tiến lên, nhất định sẽ bị đánh trúng, dù không chết cũng bị trọng thương.
Ngay sau đó, Lâm Tiêu quyết đoán dừng thân hình, trực tiếp ẩn mình xuống nước.
Ầm ầm!
Gần như cùng lúc đó, ba đòn công kích ập tới, một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, nước hồ tung tóe, sóng nước cuồn cuộn, giống như tạo thành một bức màn nước khổng lồ.
Vụt! Vụt!
Trong màn nước, ba bóng người lao ra khỏi mặt nước, trực tiếp phóng tới cây Xích Linh Quả.
Khi ba người chạy về phía cây Xích Linh Quả, Ngô Phong chợt lóe lên ánh mắt lạnh lùng, lập tức xoay người đánh ra hai đạo chưởng ấn.
Gần như cùng lúc đó, Hoàng Thăng và An Nam xuất thủ, kiếm khí và ánh quyền đánh vào chưởng ấn, ầm ầm nổ vang, cả hai bên đều liên tiếp lùi về phía sau.
"Hừ, cũng biết các ngươi sẽ làm vậy mà!"
Ngô Phong ánh mắt lạnh lùng.
"Ngô Phong, đừng giả ngu, ngươi lại làm sao không muốn một mình độc chiếm Xích Linh Quả chứ!"
Hoàng Thăng cười lạnh nói.
"Xích Linh Quả, ai có được người đó có!"
"Vậy thì xem ai có thủ đoạn hơn đi!"
Vụt! Vụt!
Trong nháy mắt, cả hai bên lần thứ hai giao thủ.
Chưởng ấn, kiếm khí và ánh quyền va vào nhau, nổ vang liên tục, không khí rung động, bọt nước văng khắp nơi.
Cùng lúc ba người đang giao chiến, hai bóng người lặng lẽ bay vụt qua, chính là hai người lúc nãy bị đánh bay.
"Đáng chết, các ngươi cút ngay cho ta!"
Ngô Phong gào thét, hắn không muốn để cho chim sẻ tranh nhau, mà ngư ông đắc lợi.
"Là ngươi phải tránh ra cho chúng ta!"
Hoàng Thăng và An Nam đồng thanh quát lên.
Hai bên ai cũng không chịu nhường ai, tuy nói, tạm thời Ngô Phong đang áp chế hai người Hoàng Thăng, nhưng cũng không thể phân thắng bại, không cách nào rút lui được.
Hai người kia đã đến gần cây Xích Linh Quả.
"Xích Linh Quả là của chúng ta!"
Hai người mắt sáng lên, mừng rỡ nói.
Ầm!
Bỗng nhiên, mặt hồ nổ tung, nước bắn tung tóe, một bóng người vọt lên khỏi mặt nước, nhanh chân đến trước, đáp xuống hòn đảo nhỏ.
"Cái gì, tiểu tử này không phải chết rồi sao?"
Hai người đồng tử co rút lại, kinh hãi không thôi.
Trước đó, bọn họ tận mắt thấy Lâm Tiêu bị ba người Ngô Phong bao vây tấn công, cho rằng Lâm Tiêu đã chết, không ngờ hắn chỉ lặn xuống hồ, ám độ trần thương.
"Đáng chết, không thể để cho hắn lấy Xích Linh Quả!"
Hai người vô cùng phẫn nộ, mắt đã đỏ lên, gào thét xông về phía cây Xích Linh Quả.
Nhưng lại thấy Lâm Tiêu ngón tay khẽ chạm vào, hơn mười đạo khí kiếm chém bay ra.
Vụt! Vụt!
Mấy quả Xích Linh Quả chín mọng đều rơi xuống.
Thi triển Tật Ảnh Bộ, Lâm Tiêu hóa thành một vệt tàn ảnh, Xích Linh Quả còn chưa kịp rơi xuống, đã bị hắn thu hết vào túi, ngay sau đó chân vừa chạm đất, đã phi thân lên, hướng nơi xa bay đi.
"Mơ tưởng trốn thoát!"
Hai người rống lớn, bám sát theo sau Lâm Tiêu, hai mắt lộ ra sát khí, hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Tiêu.
"Xích Linh Quả đều bị người khác lấy hết rồi, còn đánh cái rắm!"
Lúc này, Ngô Phong giận dữ quát, rõ ràng cũng đã phát hiện, Xích Linh Quả đã bị Lâm Tiêu lấy đi.
Hoàng Thăng và An Nam hai người cũng biến sắc, mắt nhìn lên cây Xích Linh Quả trên hòn đảo nhỏ, phía trên đã trống trơn.
"Đuổi theo!"
Gần như cùng lúc đó, thân hình ba người lóe lên, hướng phương hướng Lâm Tiêu rời đi mà phóng tới.
Lâm Tiêu ngự không phi hành, hướng nơi xa chạy trốn.
Mượn sức gió, tốc độ của Lâm Tiêu cực nhanh, trong chớp mắt, liền bỏ xa mấy người phía sau.
"Đáng chết!"
Thấy bóng dáng của Lâm Tiêu ngày càng xa bọn họ, cuối cùng biến thành một chấm nhỏ không thấy nữa, hai người truy đuổi lập tức dừng lại, lơ lửng giữa không trung ngây người.
Lúc này, Ngô Phong ba người đã đuổi tới.
Thấy biểu hiện của hai người kia, Ngô Phong hiểu rõ mình đã mất Xích Linh Quả, vẻ mặt đột nhiên trầm xuống, "Đáng chết, lại bị một tên phế vật của Thiên Tinh Đế Quốc cướp Xích Linh Quả đi, thật là sỉ nhục!"
"Không phải là vì các ngươi sao, nếu tốt đẹp cùng nhau chia Xích Linh Quả thì đã không sao, lại muốn đối xử với người của mình như thế, lần này thì hay rồi, ai cũng không lấy được!"
Hai người đuổi theo kia lạnh lùng nói, vẻ mặt rất tức giận.
"Không cần lo lắng, tiểu tử này không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu."
Ngón tay Ngô Phong khẽ động, một con phi trùng màu đỏ thẫm đậu ở đầu ngón tay hắn, cánh nó đập rất nhanh.
"Đây là Xích Linh Trùng, đặc biệt ăn Xích Linh Quả, đối với mùi Xích Linh Quả rất nhạy cảm, chúng ta đi theo nó, sẽ có thể tìm được vị trí của tiểu tử kia. Ngự không phi hành tiêu hao linh khí rất nhiều, tiểu tử kia sẽ không đi được xa đâu."
Ngô Phong và những người khác có thể tìm thấy đám Xích Linh Quả này, chính là công lao của đám Xích Linh Trùng này.
Ngô Phong búng nhẹ tay, Xích Linh Trùng liền lao ra, lập tức vỗ cánh, bay về một hướng khác.
Ngô Phong và những người khác theo sát phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận