Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 739:: Truy tung

"Chương 739: Truy tung"
"Địa sát!" Lâm Tiêu đột ngột chém xuống một kiếm, kiếm lớn màu đỏ ngòm bạo trảm xuống, tiếng nổ xé gió bên tai không ngừng, không gian như thể bị chém ra.
"Cản lại!" Lưu Kinh gầm thét, trường kiếm vung liên hồi, bảy tám đạo kiếm khí trước sau liên tiếp nhau, tạo thành một vòng sáng tựa như bát quái, tản mát ra ánh sáng chói mắt.
Thế nhưng, khi kiếm lớn màu đỏ ngòm rơi xuống, vòng sáng lập tức nổ tung.
"Không!" Lưu Kinh gào thét, hai mắt đỏ ngầu, như muốn nứt ra.
Trong tình thế cấp bách, hắn hai tay chắp lại, cố sức kẹp lấy kiếm của Lâm Tiêu.
Rầm!
Cả hai đều rơi xuống mặt đất, hai chân của Lưu Kinh bất chợt đạp mạnh xuống đất, lực đáng sợ đánh vào chấn động ra, phạm vi trăm trượng, mặt đất nháy mắt nổ tung, kình khí quét sạch.
Keng!
Lâm Tiêu thu kiếm đứng thẳng, còn Lưu Kinh thì ánh mắt ngơ ngẩn, sinh cơ mất dần, toàn thân hắn, từ đỉnh đầu xuống dưới, một vệt máu hiện ra, rồi lập tức, cả người bị chia làm hai, nổ tung ra.
Lưu Kinh, Địa Linh Cảnh tứ trọng đỉnh phong, đệ tử Hoàng Cực Cung, đã bị Lâm Tiêu chém giết.
Sau đó, Lâm Tiêu vẫy tay, thu nạp giới của hắn vào.
"Người này, vừa nãy chắc đã phát tín hiệu cho người khác của Hoàng Cực Cung, ta phải nhanh rời khỏi nơi này." Lâm Tiêu hơi trầm ngâm, rồi trong nháy mắt biến mất.
Mười phút sau.
Vút! Vút…
Vài tiếng xé gió vang lên, ngay sau đó, tổng cộng mười một bóng người xuất hiện ở đây.
Khi thấy thi thể của Lưu Kinh, một thanh niên da trắng nõn, chính là Bạch Đồng, sắc mặt chợt trở nên âm trầm, ánh mắt quét về phía một thanh niên gầy gò, "Các ngươi phát hiện tên nhãi kia, sao không lập tức phát tín hiệu!"
Thanh niên gầy gò đó, là người cùng đi với Lưu Kinh, lúc này mặt tái mét, cúi đầu nói, "Là sư huynh Lưu Kinh, hắn nói không cần gọi người khác đến, một mình hắn có thể bắt được tên nhãi đó, cho nên—"
"Ngu xuẩn!" Bạch Đồng lạnh mặt, lắc đầu quầy quậy, "Chẳng qua chỉ nghĩ độc chiếm phần thưởng của nhiệm vụ, không ngờ, mạng cũng mất, thật ngu ngốc hết thuốc chữa!"
"Tuy nhiên, thực lực của tên nhãi đó cũng không thể coi thường, đến cả Lưu Kinh cũng chết dưới tay hắn, e rằng ngoài ta và ngươi ra, thật sự không chắc ai là đối thủ của hắn." Một thanh niên gầy gò khác trầm giọng nói, người này tên Giang Tuyền, hắn và Bạch Đồng đều có tu vi Địa Linh Cảnh ngũ trọng, là hai người mạnh nhất trong đám này.
Cũng chính là hai người họ mỗi người dẫn đầu một đội, thế nhưng, mấy ngày nay, căn bản không tìm được tung tích của Lâm Tiêu.
"Ta không tin, một tên rác rưởi của Thiên Kiếm Tông, nhiều người như vậy chúng ta, còn trị không được hắn."
"Không sai, tên này nhất định là dùng thủ đoạn hèn hạ gì đó, mới sát hại Lưu Kinh, chúng ta nhất định phải khiến hắn trả giá thật lớn!"
"Dám đụng vào đệ tử Hoàng Cực Cung chúng ta, nhất định phải khiến hắn có đi mà không có về! Tên nhãi này phải chết!"
Các đệ tử Hoàng Cực Cung mỗi người đều vô cùng phẫn nộ, sát cơ bừng bừng.
Chuyện này, đã không đơn thuần là vì hoàn thành nhiệm vụ, mà còn là để cứu vãn danh dự, thể diện của Hoàng Cực Cung!
Vì lẽ đó, Lâm Tiêu phải chết!
Lúc này, Bạch Đồng ngồi xổm xuống, lục soát trên người Lưu Kinh một lúc, lập tức đứng dậy, ánh mắt lóe lên, "Nạp giới của Lưu Kinh không ở trên người hắn, rõ ràng là bị tên nhãi kia lấy đi, trên nạp giới của Hoàng Cực Cung có khí tức đặc biệt, mở hình thức xác định vị trí nạp giới."
Vừa dứt lời, chỉ thấy đầu ngón tay Bạch Đồng khẽ động, một chiếc nạp giới xuất hiện, linh khí rót vào, một tia sáng từ trong nạp giới bắn ra, tạo thành một tấm bản đồ.
Trên bản đồ, có hàng chục điểm sáng, trong đó mười một điểm sáng chính là vị trí của mười một người Bạch Đồng bọn họ, còn cách đó nghìn dặm, có một điểm sáng đang di chuyển thần tốc.
"Tìm thấy rồi, đi theo ta!" Bạch Đồng thản nhiên nói, trong đôi mắt lóe lên một luồng hàn quang.
Sau khi giải quyết Lưu Kinh, Lâm Tiêu một đường chạy đi, khoảng mấy ngàn dặm mới dừng lại, đứng trong một thung lũng.
Nghỉ ngơi một lát, Lâm Tiêu lập tức bắt đầu tu luyện.
Vừa mới lấy được hai chiếc nạp giới, bên trong có hơn một nghìn cây linh thảo, ngoài ra, còn có một triệu hai trăm ngàn linh tinh, một ít công pháp vũ khí, khiến Lâm Tiêu không khỏi cảm thán, giết người cướp của, quả nhiên kiếm tiền nhanh hơn tìm bảo vật.
Hiện giờ, Lâm Tiêu có khoảng 200 vạn linh tinh, đủ cho hắn dùng một thời gian.
Còn có hơn một nghìn cây linh thảo, chắc chắn đủ để thân xác hắn nâng cao một mảng lớn.
Lập tức, Lâm Tiêu vung tay, mấy vạn khối linh tinh hiện ra.
Rầm! Rầm!…
Hơn vạn khối linh tinh trực tiếp nổ tung, linh khí nồng nặc tràn ngập ra, điên cuồng ồ ạt tiến vào cơ thể Lâm Tiêu.
Lúc này, nếu như đứng trên đỉnh thung lũng mà quan sát xuống, sẽ thấy một cảnh tượng dị thường.
Cả tòa thung lũng tràn ngập linh khí nồng nặc, cứ như sương mù dày đặc vậy, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng nổ, những linh khí này xoay tròn thành từng vòng xoáy, điên cuồng lao về một vị trí.
Ngày thứ hai, sau khi luyện hóa mười vạn khối linh tinh, tu vi của Lâm Tiêu đã tăng lên một đoạn.
"Luyện hóa toàn bộ số linh tinh này, tu vi của ta, chắc sẽ có thể tăng đến Địa Linh Cảnh nhị trọng đỉnh phong!"
"Tiếp tục!"
Lập tức, lại mấy vạn khối linh tinh nổ tung.
Cùng lúc đó, cách đó hai nghìn dặm, đám người Bạch Đồng đang đứng gần một khe núi.
"Linh văn trong nạp giới cần thời gian khôi phục, sau một ngày nữa mới có thể tiếp tục xác định vị trí." Bạch Đồng trầm giọng nói.
Có thể xác định vị trí nạp giới, chỉ có một cái, chính là nạp giới trên tay hắn.
Trong Hoàng Cực Cung, chỉ có đệ tử chân truyền mới có loại nạp giới này.
Việc xác định vị trí nạp giới dựa vào tiểu linh văn trận được khắc trong nạp giới, nhưng linh văn trận này không thể vận hành không giới hạn, mà cần có thời gian khôi phục.
Bọn họ dựa vào việc nạp giới xác định vị trí, cũng đã đi cả một đêm đường, mới đi được hơn một nghìn dặm.
Linh văn cũng đã hoạt động đến giới hạn.
Dù sao, nơi đây là một vị diện mới, buổi tối di chuyển phải cẩn thận một chút, thêm vào trên đường đi bọn họ đã gặp vài lần yêu thú tập kích, tốc độ di chuyển đương nhiên không nhanh.
"Để tên nhãi đó sống thêm một chút nữa." Giang Tuyền lãnh đạm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận