Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 249:: Sau cùng hai cái

Chương 249: Hai con cuối cùng Lâm Tiêu kiên nhẫn chờ đợi, ước chừng sau nửa canh giờ, đám yêu thú này rốt cục thả lỏng cảnh giác, lục tục bắt đầu hấp thụ sức mạnh lôi điện. Lúc này, Lâm Tiêu từng li từng tí ló mặt ra, giở lại mánh cũ.
Vút!
Ba thanh khí kiếm xé gió lao ra, nháy mắt đâm về phía con mắt của ba con thằn lằn. Đúng lúc này, ba con thằn lằn dường như cảm giác được, quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy gì cả. Trong đó một con phản ứng nhanh hơn, vội vàng uốn mình né tránh.
"Hào!"
Hai con thằn lằn bị khí kiếm tập kích, trong khi con còn lại vì né tránh nhanh hơn nên chỉ bị khí kiếm chém trúng lưng, không bị tổn thương quá nhiều. Uy lực của khí kiếm có liên quan đến sức mạnh linh khí của người sử dụng. Lâm Tiêu hiện tại chỉ là Hóa Tiên Cảnh tứ trọng, tuyệt đối không thể gây ra tổn thương lớn cho yêu thú Hóa Tiên Cảnh thất trọng.
Thế nhưng lần này, rất nhiều con thằn lằn cũng phát hiện ra vị trí của Lâm Tiêu. Chúng nhìn lại, hóa ra từ đầu đến cuối chúng chưa từng thả lỏng cảnh giác.
Từng ánh mắt tức giận và băng lãnh quét tới, tràn ngập sát khí khiến Lâm Tiêu không khỏi rùng mình.
"Hào!"
Mười mấy con thằn lằn lôi đình gầm thét, điên cuồng lao về phía Lâm Tiêu. Ngay lập tức, mặt đất toàn bộ hạp cốc rung chuyển dữ dội.
"Không xong!"
Lâm Tiêu vội vàng chạy ra khỏi chỗ lõm, muốn rời khỏi hạp cốc. Thế nhưng tốc độ của lũ thằn lằn này còn nhanh hơn hắn tưởng. Vả lại, nhỡ đâu bọn chúng chạy theo hắn ra khỏi hạp cốc thì có thể làm tổn thương những người của hắn.
Chỉ có thể làm vậy thôi!
Lâm Tiêu nhướng mày, bước chân đột nhiên đạp mạnh một cái. "Ầm" một tiếng, hắn phóng lên cao. Trong chớp mắt, hai tay hắn co lại thành hình móng vuốt, cắm thẳng vào vách núi, cố định bản thân ở trên cao.
Lúc này, đám thằn lằn lôi đình đã đến vị trí phía dưới của Lâm Tiêu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hắn, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Trong lúc Lâm Tiêu thở phào một hơi thì bỗng nhiên, một tia chớp xé gió lao tới, đột ngột đánh về phía hắn.
"Ta đi..."
Lâm Tiêu trừng mắt, một chân đạp vào vách đá, mượn lực phản tác dụng, bắn sang phía bên kia hạp cốc.
Phanh!
Vị trí ban đầu của Lâm Tiêu bị lôi điện đánh trúng, nháy mắt xuất hiện một cái hố lớn cháy đen, đủ thấy uy lực kinh khủng của lôi điện.
Mà khi Lâm Tiêu vừa đổi chỗ, gót chân còn chưa đứng vững thì ngay sau đó, lại có thêm mấy đạo lôi điện cùng lúc lao tới.
"Trời ơi!"
Lâm Tiêu lộ vẻ kinh hãi, vội vàng biến đổi vị trí lần nữa.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng đạo lôi điện liên tục bắn ra như pháo hoa, không ngừng đuổi theo Lâm Tiêu.
Còn Lâm Tiêu chỉ có thể liều mạng mà chạy như điên, liên tục thay đổi vị trí trong hạp cốc. Thân hình hắn lóe lên, né tránh những luồng lôi điện đáng sợ này.
"Không thể cứ mãi trốn tránh thế này, quá bị động."
Lâm Tiêu trầm giọng nói, lập tức ngón tay khép lại, chỉ xuống dưới.
Xuy!
Ba thanh khí kiếm xé gió lao xuống, chém về phía vài con thằn lằn.
Lũ thằn lằn này dường như đã biết đặc điểm tấn công của Lâm Tiêu, lập tức quay đầu đi, không để lộ con mắt.
Đúng lúc này, Lâm Tiêu cũng nhếch mép cười. Ngón tay hắn vừa chuyển, ngay lập tức quỹ đạo của ba thanh khí kiếm thay đổi, đột ngột chuyển hướng, vẫn đâm vào con ngươi của mấy con thằn lằn kia.
"Hào!"
Tiếng gào thét vang lên, ba con thằn lằn vỡ óc, mất mạng ngay tại chỗ.
Đến giờ phút này, đã có tám con thằn lằn lôi đình bị Lâm Tiêu dùng khí kiếm tập kích. Không thể không nói, khí kiếm vô hình, tốc độ lại cực nhanh. Mà tốc độ lại là điểm yếu của thằn lằn lôi đình, đây thực sự là một loại thủ đoạn sát thương cực kỳ hiệu quả. Nếu đối mặt trực tiếp giao chiến, Lâm Tiêu tự nhận nhiều nhất chỉ có thể giết được hai con thằn lằn.
Thấy gần một nửa đồng bạn bị giết, lũ thằn lằn lôi đình còn lại trong nháy mắt bùng nổ, điên cuồng gầm thét, liên tục bắn ra lôi điện, điên cuồng oanh kích về phía Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu thi triển Tật Ảnh Bộ, hóa thành từng vệt hư ảnh, loé lên trong hạp cốc.
Bất quá, việc liên tục né tránh như vậy tiêu hao của Lâm Tiêu là cực lớn, lại thêm việc ngưng tụ khí kiếm, lấy khí ngự kiếm cũng tiêu hao rất nhiều linh khí. Cho nên rất nhanh, linh khí trong cơ thể Lâm Tiêu chỉ còn chưa đầy ba phần.
Cũng may, trên người Lâm Tiêu không thiếu linh thạch, có thể nhanh chóng bổ sung linh khí.
Dù vậy, thân ảnh của Lâm Tiêu vẫn liên tục biến hóa trong hạp cốc, đồng thời lợi dụng khí kiếm tập kích. Mấy con thằn lằn kia tuy cảnh giác rất cao, biết Lâm Tiêu có một loại thủ đoạn sát nhân vô hình, nhưng vẫn không sao tránh được, không thể nào phòng bị.
Trong lúc không hay biết, nửa canh giờ đã trôi qua. Bên trong hạp cốc, chỉ còn lại hai con thằn lằn.
Hai con thằn lằn này có thân hình to lớn nhất, giác ở trên đầu cũng lớn gấp đôi so với thằn lằn bình thường, tỏa ra khí tức đỉnh phong Hóa Tiên Cảnh thất trọng.
Lúc này, Lâm Tiêu đang đứng ở vị trí bên vách núi, thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại. Không thể không nói, việc liên tục né tránh, đồng thời thao túng khí kiếm công kích đã tiêu hao quá nhiều của hắn. Không chỉ linh khí mà còn cả tinh lực. Lúc này, Lâm Tiêu đã có chút kiệt sức, nhưng hắn vẫn kiên trì.
Chỉ cần giết thêm hai con thằn lằn này, toàn bộ sừng lôi đình đều sẽ là của hắn. Tổng cộng gần hai mươi cái sừng, xác định là vô cùng hấp dẫn.
Nhưng hai con thằn lằn còn lại cũng không hề đơn giản, chúng biết lợi dụng điện lưu của bản thân để bảo vệ đầu. Mỗi khi khí kiếm của Lâm Tiêu đâm vào mắt, chúng đều sẽ bị điện lưu ngăn cản.
Đối với việc này, Lâm Tiêu cũng rất đau đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận