Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 373:: Tạm biệt

"Chương 373: Tạm biệt."
"Này, ngươi còn muốn ôm bao lâu." Mộ Dung Thi lạnh lùng nói, đang khi Lâm Tiêu ôm eo nhỏ của nàng chạy như điên thì vội ho một tiếng, vội vàng dừng lại, đưa nàng xuống.
"Sao ngươi biết là ta?" Lâm Tiêu tháo tấm che mặt xuống, khẽ mỉm cười nói.
"Có thể phóng thích loại khí kiếm đó, trừ ngươi còn ai." Mộ Dung Thi thản nhiên nói.
"Vương gia những người kia đâu, bọn họ không phải hộ vệ của ngươi sao?" Lâm Tiêu hỏi.
"Lúc nãy con đại yêu Huyền Linh Cảnh thứ hai xuất hiện, chúng ta tản ra, sau đó ta chỉ có một mình đi lấy yêu đan." Mộ Dung Thi nhàn nhạt nói, rồi nhìn Lâm Tiêu một cái nói, "Chuyện lúc nãy, cám ơn ngươi."
"Không khách khí, lần trước ở Ngọc Lan Sơn Mạch, ngươi đã cứu ta một mạng." Lâm Tiêu cười nhạt nói, lần trước nếu không phải Mộ Dung Thi chủ động theo hắc bào lão giả rời đi, hắc bào lão giả chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
"Bất quá, người vì cái yêu đan này, cũng liều thật đấy, cũng dám lấy yêu đan ngay dưới mí mắt đại yêu Huyền Linh Cảnh, thật sự quá nguy hiểm."
"Nguy hiểm nữa cũng đáng, chỉ cần có thể lấy được cái yêu đan này, lấy được đệ nhất sơ khảo." Mộ Dung Thi vẻ mặt kiên định nói.
"Đệ nhất sơ khảo, thật sự quan trọng như vậy sao?" Lâm Tiêu không hiểu, chỉ cần vào được Top 100 là có thể vào vòng kiểm tra lại, cho dù có thể trở thành người đứng đầu sơ khảo, thì đó cũng chỉ là hư danh, không có ý nghĩa thực tế gì.
"Ngươi không hiểu, thứ bậc sơ khảo bảng Thiên Kiêu không hề chỉ đơn thuần là bảng xếp hạng mà thôi, mà còn có ý nghĩa lớn hơn."
"Hàng năm bảng Thiên Kiêu đều sẽ có một vài đại tông môn của Thương Lan Vực phái người đến xem, coi như là tìm hiểu trước, xem có ai phù hợp tiêu chuẩn thiên tài của bọn họ không, mà bài danh sơ khảo, bài danh càng gần phía trước thì càng dễ dàng được họ chú ý, từ đó có hy vọng vào đại tông môn."
Lâm Tiêu khẽ gật đầu, "Thì ra là thế, bất quá, Thi cô nương, yêu đan này vừa là phúc vừa là họa, bây giờ ngươi đã bị chú ý, đám Nam Cung Kiếm kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, còn nửa tháng nữa mới hết khảo hạch, bọn họ nhất định sẽ đến tìm ngươi."
"Ta biết, nhưng vì đệ nhất sơ khảo, chỉ có thể mạo hiểm." Mộ Dung Thi khẽ thở dài, để có thể vào những đại tông môn kia, mượn sức mạnh của bọn họ bảo vệ Hoàng thất và người thân, nàng không còn lựa chọn nào khác.
Lâm Tiêu nhìn ra được, Mộ Dung Thi nhất định có nỗi niềm khó nói, giống như hắn vì bảo vệ gia tộc của mình, nhất định phải liều mạng chạy về phía trước, liều mạng phát triển.
"Bất kể nói thế nào, vừa rồi vẫn phải cám ơn ngươi, có duyên gặp lại." Mộ Dung Thi nhìn Lâm Tiêu, trong mắt mang theo một chút cảm kích, rồi lập tức quay người rời đi.
"Thi cô nương, ngươi đi đâu?"
"Ngươi không cần phải để ý đến ta, đám Nam Cung Kiếm bây giờ chắc chắn đang tìm ta khắp nơi, ta không muốn liên lụy ngươi, ngươi lo việc của mình đi."
Nhưng Mộ Dung Thi vừa dứt lời, một bóng người lại xuất hiện trước mặt nàng, không ai khác chính là Lâm Tiêu.
"Ngươi đừng theo ta, đi lo chuyện của mình đi." Mộ Dung Thi nhìn Lâm Tiêu trước mặt.
"Thi cô nương, nếu như ngươi xem ta là bạn thì hãy để ta ở lại cùng ngươi chiến đấu, một mình ngươi rất khó đối phó đám người Nam Cung Kiếm, có ta ở đây tình hình sẽ tốt hơn." Lâm Tiêu nói.
"Việc này rất nguy hiểm, ngươi thật không cần tranh giành cái vũng nước đục này, hơn nữa nói, đây là việc riêng của ta, ta tự mình giải quyết, ta cũng không muốn nợ ngươi thêm ân tình nữa."
"Nói đến nợ ân tình, ngày đó trên đường lớn, nếu không có ngươi ra tay tương trợ, có lẽ ta đã chết trong tay Mộ Dung Dương của Trấn Vương Phủ, là ta nợ ngươi một ân tình, coi như là ta đến báo đáp, để ta đi cùng ngươi đối mặt đi." Lâm Tiêu thành khẩn nhìn vào mắt Mộ Dung Thi, khiến Mộ Dung Thi trong lòng khẽ run, không khỏi nổi lên thêm một tầng gợn sóng.
"Ngươi nhất định phải đi theo ta? Thực lực của những người như Nam Cung Kiếm ngươi đã hiểu rồi đấy, chuyện này rất nguy hiểm, không cẩn thận nói, có thể ngay cả tính mạng cũng sẽ mất."
"Nếu như không nguy hiểm, ta cũng đâu cần phải đi theo ngươi, chúng ta là bạn, bạn bè sẽ cùng nhau chịu hoạn nạn, không phải sao." Nhìn ánh mắt đầy chân thành của Lâm Tiêu, im lặng một lúc, trên mặt Mộ Dung Thi vốn lãnh đạm, hiếm khi lộ ra chút dịu dàng vui vẻ, "Đúng, chúng ta là bạn bè."
"Bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
"Ta cũng không rõ, ta cũng là lần đầu tiên đến Hoàng Cực bí cảnh này, trước tiên tìm một nơi bí mật trốn đi."
Nửa ngày sau, Lâm Tiêu cùng Mộ Dung Thi đến một khu rừng núi, nghỉ ngơi trong một cái hang động.
Cảnh này có chút quen thuộc, ở Ngọc Lan Sơn Mạch, hai người cũng ở trong hang động, Lâm Tiêu vẫn còn nhớ, lần đó Mộ Dung Thi suýt chút nữa đã lấy đi cái mạng nhỏ của hắn.
Trong hang động, Mộ Dung Thi uống vào một viên đan dược, ngồi khôi phục vết thương.
Còn Lâm Tiêu, lại luyện hóa những linh thảo còn lại, tu luyện Bất Diệt Kim Thân Quyết.
Không biết từ khi nào, trời đã tối.
Khi Mộ Dung Thi mở mắt ra, bên trong động đã nổi lên một đống lửa.
Rất nhanh, Lâm Tiêu kéo một con lợn rừng vào trong hang động, bắt đầu nướng thịt.
Nhìn chàng thiếu niên đang nghiêm túc nướng thịt, khóe miệng Mộ Dung Thi không khỏi nở một nụ cười nhạt, chẳng hiểu vì sao, nàng cảm thấy rất vui vẻ, có lẽ là nhớ đến lần trước, ở Ngọc Lan Sơn Mạch.
Đột nhiên, Lâm Tiêu quay đầu lại, thấy Mộ Dung Thi đang kinh ngạc nhìn mình, không khỏi ngẩn người, một lát sau lộ ra một nụ cười dịu dàng, "Thi cô nương, thịt nướng sắp xong rồi."
"Khụ khụ..." Mộ Dung Thi vội ho một tiếng, mặt lại ửng đỏ, nàng vừa rồi lại nhìn chằm chằm người ta, may mà Lâm Tiêu lại tưởng nàng đang nhìn con heo quay.
"Đồ ngốc." Mộ Dung Thi không khỏi cười thầm trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận