Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 536:: Phế vật

"Chương 536: Phế vật"
"Bạch!" Dương Vô Địa không thèm đếm xỉa đến mà hướng Ngụy Tử Dương lao đến.
"Bảo vệ đại sư huynh!"
Mấy thanh niên áo trắng khác không màng đến vết thương của mình, chắn trước mặt Ngụy Tử Dương.
"Tự tìm cái chết!"
Dương Vô Địa cười nhạt, khí tức bùng nổ, hỏa thế lan tràn, tay vung lên, lập tức, hơn mười đạo hỏa quang đánh tới.
Ầm! Ầm!
Đi kèm tiếng kêu thảm thiết, mấy thanh niên áo trắng trực tiếp bị hỏa quang nuốt chửng.
"Sư đệ!" Ngụy Tử Dương mắt đỏ ngầu, nổi đầy tơ máu, như một con dã thú điên cuồng lao về phía Dương Vô Địa, "Ta liều mạng với ngươi!"
Thình thịch!
Một tiếng nổ vang, Ngụy Tử Dương đang trọng thương vốn không phải đối thủ, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, liên tục đụng gãy mấy cây đại thụ mới rơi xuống đất.
"Ngươi xem trọng sư đệ của mình như vậy, ta sẽ đưa ngươi xuống đó với bọn chúng!"
Dương Vô Địa hừ lạnh một tiếng, xuất hiện trên không trung phía trên Ngụy Tử Dương, đột ngột giáng một chưởng xuống đỉnh đầu Ngụy Tử Dương.
Xuy!
Đúng lúc này, một tiếng xé gió bén nhọn vang lên.
Dương Vô Địa đang chuẩn bị giáng xuống hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên, dường như có mấy đạo khí tức vô hình chém tới chỗ hắn, vội vàng thu chiêu, hai tay chắp lại rồi kéo ra.
Một tấm khiên lửa xuất hiện trước mặt.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng đạo kiếm khí chém vào tấm khiên lửa, khiến mặt Dương Vô Địa hơi biến sắc, vội vàng lui về sau, giây sau, tấm khiên lửa trực tiếp nổ tung.
Một thanh kiếm khí nhắm thẳng vào đầu Dương Vô Địa.
Đang trên đường lùi, Dương Vô Địa nhất thời không thể tránh né.
Ầm!
Lúc này, một đạo kình khí phóng tới, trực tiếp nổ tung cùng kiếm khí.
Người ra tay chính là Dương Vô Thiên.
"Không sao chứ."
Dương Vô Thiên đi tới, nhìn Dương Vô Địa một cái.
"Không sao," Dương Vô Địa lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn quanh bốn phía, giận dữ mắng, "Thằng cẩu tử nào, dám bắn lén, có giỏi hiện thân đấu một trận với ông đây!"
"Đã lâu không gặp."
Lúc này, một giọng nói mờ nhạt vang lên, lập tức một bóng người từ trong bụi cỏ đi ra, chính là Lâm Tiêu.
Dương Vô Thiên cùng đám người Dương Vô Địa nhìn theo tiếng, khi thấy Lâm Tiêu, đồng tử hai người co lại, tức thì lộ ra vẻ mặt cười lạnh và vui mừng, "Không ngờ lại là ngươi!"
"Ngươi không ngờ tới còn nhiều."
Lâm Tiêu thản nhiên nói.
Một bên, Ngụy Tử Dương đang trọng thương ngã xuống đất lại nhíu mày, không hiểu sao, hắn luôn cảm thấy mình đã gặp Lâm Tiêu ở đâu rồi.
Đúng rồi!
Mắt Ngụy Tử Dương sáng lên, hắn từng thấy bức họa của Lâm Tiêu, Âu Dương Hoa sai người đưa bức họa cho bọn họ những người ở các đế quốc cỡ trung, nếu như bọn họ giết được người trong bức họa thì sẽ có tiền thù lao hậu hĩnh.
Đương nhiên, Ngụy Tử Dương không để ý chuyện này lắm, hắn biết rõ đức hạnh của Âu Dương Hoa, nên từ đầu đến cuối không coi đó là chuyện, hắn chỉ quét mắt một vòng bức họa kia rồi tiện tay vứt bỏ.
Chỉ là, hắn không ngờ, lại gặp Lâm Tiêu trong tình huống này.
"Vị huynh đệ này, ngươi mau đi đi, Âu Dương Hoa đã hứa trả tiền thưởng lớn, mua chuộc người của toàn bộ các đế quốc cỡ trung muốn giết ngươi, Dương Vô Địa bọn họ nhất định sẽ không tha cho ngươi, ngươi mau chạy đi!"
Ngụy Tử Dương vội nói, người sắp chết, lời nói cũng ôn hòa hơn, hắn biết mình không sống được bao lâu nữa, có thể giúp một mạng người coi như tích chút âm đức.
"Đến miệng vịt chết rồi, còn mong ngươi trốn được sao?"
Dương Vô Thiên cười lạnh một tiếng, "Rõ ràng thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đâm đầu vào, đã đến thì ở lại chỗ này luôn đi."
"Đánh phế ngươi rồi giao cho Âu Dương Hoa, tiền thưởng kia sẽ thuộc về chúng ta."
Dương Vô Địa cười ha ha một tiếng, như thể Lâm Tiêu đã là con mồi nằm trong tay.
"Các ngươi những tên ngu xuẩn của Liệt Nhật đế quốc này, đúng là một lũ ngu hơn cả lũ, lúc đầu tên Thu Vô Dương kia quá ngu rồi, không ngờ ngươi còn ngu hơn hắn, cái gì liệt nhật bảng chứ, ta thấy phải gọi là bảng ngu xuẩn mới đúng!"
Lâm Tiêu lắc đầu, ra vẻ xem thường hết sức.
"Thu Vô Dương, sao ngươi biết Thu Vô Dương?"
Dương Vô Thiên nhíu mày, lập tức nghĩ đến điều gì đó, "Ngươi, ngươi là Lâm Tiêu!"
Khi Liệt Nhật đế quốc lên đường, các trưởng lão của đế quốc từng nói với bọn họ rằng Thu Vô Dương đã chết dưới tay người của Thiên Tinh Đế Quốc, người đó tên là Lâm Tiêu, nếu như gặp hắn trong cuộc tuyển chọn, nhất định phải lấy đầu hắn mang về.
Lúc đầu, bọn họ còn chưa tin, thực lực của Thu Vô Dương bọn họ đương nhiên hiểu rõ, dù sao cũng là hạng ba liệt nhật bảng, dù sao so với hai huynh đệ bọn họ có chút khác biệt, nhưng cũng không đến mức bị một tên ở đế quốc nhỏ giết chết.
Nhưng giờ nghe ra, dường như Thu Vô Dương thật sự đã chết dưới tay Lâm Tiêu.
"Nói, ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ gì, hại chết Thu Vô Dương!"
Mắt Dương Vô Thiên lạnh như băng, mặt mày sa sầm xuống.
"Có phải hạ độc, hay dùng chiến thuật xa luân chiến, hay là dùng thủ đoạn thấp hèn không?"
Dương Vô Địa giận dữ nói.
Trong mắt bọn họ, chỉ nói riêng thực lực, Lâm Tiêu không thể nào là đối thủ của Thu Vô Dương, hắn nhất định đã dùng thủ đoạn ti tiện nào đó mới giết chết được Thu Vô Dương.
"Xa luân chiến? Ha hả, là các ngươi người của Liệt Nhật đế quốc lấy đông hiếp yếu mới đúng chứ, nhưng đều bị ta quét sạch, thêm vài tên phế vật nữa vào cũng vẫn là phế vật."
Lâm Tiêu thản nhiên nói.
"Phế vật?"
Đồng tử Dương Vô Thiên hơi co lại, sắc mặt lạnh xuống, "Tiểu tử, xem ra ngươi thật sự là không biết trời cao đất rộng, đến nước này rồi mà vẫn còn dám mạnh miệng, cũng được, để ta phế tu vi của ngươi trước đã, rồi sau đó sẽ hỏi han kỹ càng chuyện ngươi đã hại chết Thu Vô Dương như thế nào."
Nói rồi Dương Vô Thiên chuẩn bị động thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận