Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 448:: Đi gọi người

Chương 448: Đi gọi người
Thấy La Hằng đầu một nơi thân một nẻo, khác hai học viên của Hoàng Gia Học Viện vẻ mặt vô cùng khó coi, hai người bọn họ hai bên dìu đứng lên, nhìn về phía Lâm Tiêu ánh mắt tràn đầy kiêng kỵ. Bọn họ không lựa chọn ra tay, bởi vì căn bản bọn họ không phải đối thủ của Lâm Tiêu, nếu không sẽ bước theo vết xe đổ của La Hằng.
"Người của Hoàng Gia Học Viện, đều chỉ có trình độ này thôi sao?" Lâm Tiêu quay lưng về phía hai người, đạm mạc nói.
"Lâm Diệp, ngươi đừng ngông cuồng, bọn ta cũng chỉ là những người xếp sau vị trí năm mươi của Hoàng Vũ Bảng, nếu không phải những thiên tài chân chính của Hoàng Gia Học Viện không đến, thì đến phiên ngươi ở đây dương oai sao!" Một người mắng.
Nghe vậy, Lâm Tiêu dưới mặt nạ cũng quỷ dị cười một tiếng: "Được, vậy ta liền ở chỗ này chờ, các ngươi, đi gọi người!"
Hai người kinh ngạc, không nhịn được nhìn Lâm Tiêu một cái: "Ngươi chắc chắn chứ?"
"Đương nhiên, ta Lâm Diệp luôn luôn nói lời giữ lời, ngươi đã nói Hoàng Gia Học Viện còn rất nhiều cao thủ chân chính chưa đến, ta ngược lại rất muốn cùng bọn họ đọ sức một phen."
"Được, đây là ngươi nói, ngươi đừng hối hận!" Hai người gần như đồng thời mở miệng, mặt lộ vẻ một chút mừng như điên.
Chốc lát, hai người đi xuống chiến đài, nhanh chóng rời khỏi đấu võ trận. Lúc này, vị tài phán trung niên kia đi lên đài: "Trận tiếp theo, ai tới chiến?"
Giọng nói vừa dứt, toàn trường hoàn toàn im lặng. Rất lâu sau đó, cũng không có ai xuất chiến. Về việc này, Lâm Tiêu lại lắc đầu cười một tiếng, nhìn lại thực lực hắn vừa mới thể hiện, đã trấn trụ mọi người, có lẽ, trong những người cùng cấp, không có ai dám cùng hắn chiến đấu.
Trầm mặc một hồi, Lâm Tiêu nhìn về phía vị tài phán trung niên kia: "Xin hỏi, ta hiện tại có thể xin vượt cấp chiến hay không?"
"Vượt cấp chiến? Ngươi chắc chắn chứ?" Vị tài phán trung niên nhìn Lâm Tiêu, hơi kinh ngạc, bất quá chốc lát lại âm thầm gật đầu, lấy chiến lực của người này, thật có năng lực vượt cấp chiến đấu.
"Được, tự nhiên có thể, bất quá ngươi cần đi xuống ký tên vào khế ước."
"Có thể."
Rất nhanh, Lâm Tiêu đi xuống chiến đài, đi tới hậu trường, vẫn là nam tử ban đầu kia đang ghi chép. Khi thấy Lâm Tiêu đi tới, nam tử ngẩng đầu lên, đương nhiên cũng nhận ra trang phục của hắn: "Lâm Diệp, nhanh vậy đã xuống rồi, thành tích của ngươi thế nào?"
Nam tử còn nhớ rõ, Lâm Diệp này là tu vi Hóa Tiên Cảnh thất trọng, mới vừa lên đài còn chưa tới nửa canh giờ đã xuống ngay, đoán chừng là bị cao thủ đánh bại, có thể thắng năm trận liền đã coi như là không tệ rồi.
"Thắng liên tiếp năm trận." Bên cạnh, vị tài phán trung niên đáp lời.
"Cũng không tệ lắm." Nam tử mỉm cười: "Thông tin về đối thủ?"
"Ở đây." Vị tài phán trung niên đưa một cái ra cho nam tử.
Tiếp nhận tờ giấy, nam tử xem, vậy mà, khi hắn nhìn thấy đối với chiến thư đó thì vẻ mặt không khỏi ngây ngốc, tiếp theo lại là vô cùng kinh ngạc và kinh hãi, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Lâm Tiêu một cái. Lâm Diệp này nhìn như chỉ thắng năm trận, nhưng năm đối thủ này, từng người đều không đơn giản, đều là những cao thủ của Hoàng Vũ Bảng Hoàng Gia Học Viện, thậm chí trong số đó, Vương Tiêu còn là thiên tài đứng thứ năm mươi mấy, kết quả, đều chôn vùi trong tay Lâm Diệp.
Điều khiến hắn kinh hãi hơn là trận cuối cùng, Lâm Diệp này vậy mà một mình đấu với năm người, mấu chốt sau cùng vẫn thắng, phải biết, thực lực của năm người đó cũng không yếu, ít nhất cộng lại còn mạnh hơn Vương Tiêu nhiều. Khó có thể tưởng tượng, thực lực của Lâm Diệp này mạnh đến mức nào, bất quá hắn xác định chắc chắn là tu vi Hóa Tiên Cảnh thất trọng, trước đó hắn còn đích thân dùng nghiệm khí thạch để kiểm tra cho hắn.
Nghĩ đến, Lâm Diệp này không phải vì thua trận nên xuống chiến đài, mà là bởi vì không ai dám lên đài đánh với hắn một trận, hắn mới đến nơi này xin vượt cấp chiến. Gia hỏa này, thực sự là quái vật.
Nam tử không nhịn được nhìn Lâm Tiêu một cái, sau đó lấy ra một tờ khế ước đưa cho Lâm Tiêu. Sau khi ký khế ước, Lâm Tiêu liền đi lên trên chiến đài.
Một bên, vị trung niên nam tử nói: "Hiện tại, Lâm Diệp đã ký khế ước vượt cấp chiến, càng một cấp tức là võ giả có tu vi Hóa Tiên Cảnh bát trọng cũng có thể lên đài khiêu chiến."
Nghe vậy, đám người trên khán đài náo loạn lên, một số võ giả ánh mắt càng lóe lên, dường như đang tính toán điều gì đó.
"Lâm Diệp này, lại muốn vượt cấp chiến, phải biết, cho dù là một số thiên tài của Hoàng Gia Học Viện cũng không dám tùy tiện vượt cấp chiến ở đấu võ trận."
"Đúng vậy, vượt cấp chiến đấu tuy nói có rất nhiều người làm được, nhưng then chốt là đây là đang đấu võ trận, thi đấu lôi đài, một lần vượt cấp thì có thể, nhưng đến lần thứ hai, thứ ba, tiêu hao sẽ phi thường lớn, dù sao cũng là chiến đấu vượt cấp, tu vi bên trên vốn đã chiếm ưu thế rồi."
"Ta nhớ được, kỷ lục vượt cấp chiến cao nhất là một năm trước, Nam Cung Kiếm liên tiếp thắng mười ba trận, kỷ lục này, đến nay không ai có thể phá, không biết Lâm Diệp này…"
"Ha hả, ngươi nghĩ gì vậy, Nam Cung Kiếm là loại thiên tài gì chứ, ai là người đứng đầu trên Thiên Kiêu Bảng lần này? Lâm Diệp này mà có thể so sánh với người ta sao? Nếu Lâm Tiêu đến thì ngược lại ta còn tin tưởng hắn có thể phá kỷ lục, còn Lâm Diệp này thì thôi đi."
"Định mệnh! Sao lại là ngươi, lần trước không phải ngươi nói thua cuộc đánh cởi quần áo chạy xung quanh chỗ này à?"
"Khụ khụ khụ, ngươi nhận lầm người, người ngươi nói hẳn là đệ đệ của ta, ta và nó là anh em song sinh, bất quá ta dám nói, Lâm Diệp này tuyệt đối không phá được kỷ lục của Nam Cung Kiếm, cùng lắm là thắng năm trận là đã cực hạn rồi."
"Vậy nếu như phá được kỷ lục thì sao?"
"Hừ, nếu phá được kỷ lục, ta liền, ta liền, ta liền cởi quần áo chạy ba vòng thị chúng ở đây, thế nào?"
"... "
Trên khán đài, mọi người ồn ào, mỗi người một ý kiến.
Đúng lúc này, một thân ảnh đột nhiên đi xuống khán đài, nhảy lên chiến đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận