Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 173:: Cố tìm đường sống trong chỗ chết

Chương 173: Cố tìm đường sống trong chỗ chết.
Rất nhanh, chuyện Kim Cương Viện và Thiên Hỏa Viện đánh cuộc, đã truyền khắp toàn bộ ngoại viện, dấy lên một làn sóng lớn. Đối với việc này, đệ tử của ba viện khác đều cảm thấy Thiên Hỏa Viện quá khích động, dù sao thực lực tổng hợp của bọn họ và Kim Cương Viện chênh lệch quá lớn, với lại tiền cược lại lớn như vậy, nếu thua thì Thiên Hỏa Viện sẽ từ đây biến mất.
Trong một sân, Thanh Mộc viện, Băng Liên Viện và Mộc Linh Viện, ba viện trưởng tụ tập một chỗ, thảo luận chuyện này.
"Tên Từ Viêm này cũng quá khích động rồi, chẳng lẽ hắn không biết tình trạng hiện tại của Thiên Hỏa Viện sao, lại còn cùng Độc Cô Hồng đánh cuộc lớn như vậy, chẳng lẽ không sợ Thiên Hỏa Viện từ đây biến mất khỏi ngoại viện hay sao." Viện trưởng Mộc Linh Viện không nhịn được nói.
Một bên, Lam Nhược Băng cũng khẽ lắc đầu, "Ta ngược lại không thấy vậy, Từ Viêm không phải là người kích động, hắn làm như vậy, là vì Thiên Hỏa Viện thôi."
"Mấy năm qua, Thiên Hỏa Viện luôn đứng cuối trong ngoại viện, hơn nữa ngày càng suy sụp, việc Từ Viêm làm lần này cũng là muốn cố tìm đường sống trong chỗ chết, kích phát tiềm năng của đệ tử Thiên Hỏa Viện, nếu không thì Thiên Hỏa Viện rất khó có cơ hội lật mình."
"Nếu thật sự có thể chiến thắng Kim Cương Viện, lấy được một nửa tài nguyên tu luyện của Kim Cương Viện, Thiên Hỏa Viện sẽ có cơ hội quật khởi, đó đại khái là ý nghĩ thực sự của Từ Viêm."
"Chiến thắng Kim Cương Viện ư?" Một bên, viện trưởng Thanh Mộc Viện Mục Lâm lắc đầu cười, "Các ngươi cảm thấy, Thiên Hỏa Viện có khả năng thắng cuộc không, mấy năm gần đây, thế của Kim Cương Viện rất mạnh, luôn đè ép mấy viện chúng ta, cho dù là Thanh Mộc Viện của ta cũng không thể tranh phong, chứ đừng nói là Thiên Hỏa Viện đang rất suy yếu, đây căn bản là chuyện tiếu lâm."
Hiển nhiên, Mục Lâm không hề có chút lòng tin nào vào Thiên Hỏa Viện.
Viện trưởng Mộc Linh Viện cũng gật đầu, đồng ý với quan điểm của Mục Lâm.
Bất quá, Lam Nhược Băng lại nói, "Vậy cũng chưa chắc, các ngươi quên Thiên Hỏa Viện còn có một người sao?"
"Ngươi nói Lâm Tiêu ư?" Mục Lâm cười nhạt, lắc đầu nói, "Chỉ là một người mới mà thôi, tuy nói thắng được Độc Cô Minh, cho thấy thiên phú có chút, nhưng nói về thực lực, vẫn không thể sánh bằng cao thủ thực sự của ngoại viện, không nói ai xa, ngay cả Lý Lâm của Thanh Mộc viện ta, hắn chưa chắc đã là đối thủ, huống chi là mấy tên yêu nghiệt của Kim Cương Viện."
"Nếu như cho hắn một năm, có lẽ hắn có hy vọng tranh giành, nhưng bây giờ, rõ ràng là hắn chưa có thực lực đó."
"Phải không, trực giác của phụ nữ lại rất chính xác." Lam Nhược Băng nhàn nhạt nói.
"Chúng ta cứ chờ xem, hai tháng sau, mọi chuyện sẽ rõ."
Trong thời gian này, Lâm Tiêu luôn điên cuồng tu luyện.
Còn hai tháng nữa là đến đại hội ngoại viện, nếu thua thì toàn bộ Thiên Hỏa Viện sẽ không còn, vì Thiên Hỏa Viện, Lâm Tiêu nhất định phải giành được quán quân!
Mà với thực lực bây giờ của hắn, rõ ràng vẫn chưa đủ.
Một ngày kia, sau khi giao thủ với Khương Chấn, Lâm Tiêu đã thấy rõ ràng sự khác biệt giữa hắn và cao thủ thực thụ.
Hơn nữa, lúc đó Khương Chấn còn chưa dùng binh khí mà đã có thể áp đảo hắn, huống chi, còn có Tạ Xuyên, Tạ Xuyên là cao thủ đứng đầu Kim Cương Viện, thực lực chắc chắn còn lợi hại hơn Khương Chấn.
Muốn tranh giành quán quân ngoại viện, Lâm Tiêu nhất định phải vượt qua hai ngọn núi lớn này.
Cảnh giới, hiện tại Lâm Tiêu cần nhất chính là nâng cao cảnh giới, khi giao chiến với Khương Chấn, phần lớn là do hắn chịu thiệt về cảnh giới.
Ngày này, Lâm Tiêu đến khu tu luyện, nhưng trong lòng có chút phiền não.
Chỉ vì, Thiên Hỏa Viện không có Trung cấp Tu Linh Đài, mà Hạ cấp Tu Linh Đài đối với hắn cơ bản không có tác dụng gì, vậy nên, Lâm Tiêu chỉ có thể mượn Tu Linh Đài của các viện khác để dùng. Nhưng đại hội ngoại viện sắp đến, đệ tử các viện đều đang gấp rút tu luyện, ai sẽ cho hắn mượn chứ.
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
"Lâu rồi không gặp, Lâm Tiêu."
Lâm Tiêu quay người lại, thấy một thân ảnh uyển chuyển bước đến, thiếu nữ mặc bộ váy xanh, dung mạo thanh tú, trên mặt mang nụ cười nhạt.
"Lam cô nương, cô cũng đến đây tu luyện à." Lâm Tiêu mỉm cười nói.
"Đúng vậy, đại hội ngoại viện nửa năm một lần sắp bắt đầu rồi, ta cũng phải tranh thủ thời gian tu luyện, nghe nói Thiên Hỏa Viện các ngươi và Kim Cương Viện đánh cuộc, hơn nữa còn đánh cược lớn."
Lâm Tiêu gật đầu, ánh mắt có chút lạnh lùng, "Không sai, Kim Cương Viện quá khinh người, lần này, vì Thiên Hỏa Viện, ta muốn đoạt quán quân."
"Khẩu khí lớn thật đấy," Lam Yên Nhi cười, lập tức khẽ gật đầu, "Nhưng đây mới là sự quyết đoán của kiếm tu."
"À, ta đến đây lần này, chủ yếu là do cô cô ta, nhờ ta mang cho ngươi một câu." Lam Yên Nhi nói.
"Cô cô ngươi? Là Viện trưởng Lam?" Lâm Tiêu thoáng qua vẻ nghi hoặc, cô cô của Lam Yên Nhi, đương nhiên là Viện trưởng Băng Liên Viện, Lam Nhược Băng.
Lam Yên Nhi gật đầu, "Cô ta nhờ ta nói với ngươi, nếu trong phương diện tu luyện ngươi cần gì thì cứ đến Băng Liên Viện tìm kiếm sự giúp đỡ."
Nghe vậy, Lâm Tiêu khó hiểu hỏi, "Viện trưởng Lam, có vẻ như ta đâu có quen cô ấy, sao lại giúp ta?"
"Có thể là cô cô và viện trưởng các ngươi có giao tình không tệ, còn nữa, cô ấy vốn đã không vừa mắt Kim Cương Viện, ngoài ra, cô ấy biết chuyện lần trước ngươi đã cứu ta trong Yêu Khí Chi Sâm, cho nên mới muốn giúp ngươi một tay."
Ánh mắt Lâm Tiêu thoáng chút hiểu ra, lập tức vui mừng nói, "Vậy, có thể cho ta mượn một Trung cấp Tu Linh Đài để dùng không?"
"Có thể chứ, ta sẽ về nói lại với cô cô ta." Lam Yên Nhi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận