Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 234:: Ngang tay ?

Chương 234: Ngang tay? Trên chiến đài, chưa kịp định thần, hai người đã giao thủ mấy chục hiệp, toàn bộ chiến đài bị kiếm khí chém đến chi chít lỗ chỗ, khắp nơi đều đầy vết kiếm và hố sâu. Thế nhưng, mọi người đều nhận ra, theo chiến đấu tiếp diễn, Lâm Tiêu dần dần rơi vào thế yếu, bị Quách Dũng áp chế. Hiển nhiên, Quách Dũng cũng thấy rõ điều này, lúc này tăng nhanh thế công, thừa thế truy kích, liên tục gây áp lực mạnh mẽ cho Lâm Tiêu. "Bại đi!" Quách Dũng quát lớn một tiếng, nhảy lên, khí tức quanh người quấn lấy, rồi bất ngờ tung một chiêu chém xuống! Lâm Tiêu vội vàng gạt kiếm chéo lên trên! Rầm! Theo một tiếng nổ vang dội, một thân ảnh nhanh chóng bị đẩy lùi về phía sau, chính là Lâm Tiêu! Quách Dũng thấy vậy, mắt lóe lên tia sáng, bước chân đạp mạnh, như tia chớp lao về phía Lâm Tiêu, chớp mắt đã đến trước mặt Lâm Tiêu. "Cho ta bại!" Quách Dũng hét lớn một tiếng, tay nổi gân xanh, lần nữa tung một kiếm chém ra, một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ nháy mắt trào lên tấn công Lâm Tiêu. Lâm Tiêu lùi lại, mắt lóe lên, vội vã vung ngang một kiếm! Ầm! Kiếm khí tiêu hao một phần năng lượng, thế nhưng dư âm vẫn còn nguyên. Lâm Tiêu vội vàng đưa kiếm chắn trước ngực. Ầm! Một lực lượng mạnh mẽ va chạm vào thân kiếm, thân kiếm cong lại, dội vào ngực Lâm Tiêu. "Phụt ——" Lâm Tiêu phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lùi gấp, ngay lúc đó, thân ảnh Quách Dũng lại bạo phát lao đến, tiếp tục chém mạnh xuống một kiếm. Lúc này, ngón tay Lâm Tiêu khép lại hướng phía trước chỉ một cái, gần như cùng lúc đó, mũi kiếm của Quách Dũng cũng đã chém đến! Lâm Tiêu đã không còn đường lui, lui về phía sau nữa sẽ rơi xuống đài. Vù vù! Kèm theo một tiếng xé gió vang lên, mũi kiếm Quách Dũng nháy mắt dừng lại trên đỉnh đầu Lâm Tiêu, cách đầu Lâm Tiêu chỉ có nửa tấc. Trên chiến đài, bên dưới, hoàn toàn tĩnh lặng. Sau tĩnh lặng, là một tràng la hét và vỗ tay kịch liệt. "Quá tuyệt, Quách sư huynh thắng, Quách sư huynh thắng..." "Cuối cùng cũng thắng, Quách sư huynh không hổ là cao thủ thiên tài trong bảng nội viện." "Hai người đều rất lợi hại, Lâm Tiêu kia chỉ là người mới, có thể cùng Quách sư huynh đánh đến trình độ này, đã quá giỏi rồi, tương lai chắc chắn có thể leo lên hàng đầu bảng nội viện." "Trận chiến đấu này quá kịch liệt, quá kích thích, tim ta đập loạn cả lên, đã quá đã nghiền, hai người đều ngưu bức, bội phục, bội phục..." Dưới đài, mọi người kích động nói năng lung tung, ánh mắt sáng quắc nhìn hai bóng người trên đài, trong mắt tràn đầy vẻ nóng bỏng và ngưỡng mộ. Lúc này, trên chiến đài, Quách Dũng cười nhạt, dời kiếm sang một bên, chắp tay thi lễ, "Lâm sư đệ, đa tạ." Bên kia, Lâm Tiêu lau vết máu trên khóe miệng, cười nhạt nói, "Quách sư huynh, đa tạ đã nương tay, ngày khác tái chiến!" Vừa dứt lời, Lâm Tiêu liền nhảy xuống chiến đài, chuẩn bị rời khỏi kiếm Đạo Quán. "Này, Lâm sư đệ, hai vạn điểm cống hiến của ngươi, còn chưa đưa cho ta đấy." Trên chiến đài, Quách Dũng vội nói. Nghe vậy, mọi người lúc này mới nhớ ra, trước khi đấu, hai người còn cá cược hai vạn điểm cống hiến, chẳng lẽ Lâm Tiêu này thua xong muốn chuồn êm? Nghe được lời của Quách Dũng, bước chân Lâm Tiêu khựng lại một chút, không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói, "Quách sư huynh, trên cổ ngươi hình như có vật gì đó chưa lau sạch thì phải." Dứt lời, Lâm Tiêu tự nhiên rời đi. Trên chiến đài, Quách Dũng vẻ mặt nghi hoặc, lúc này, hắn bỗng thấy cổ ngứa, đưa tay lên, lại thấy trên tay dính một chút vết máu. Còn ở dưới đài, mọi người lúc này mới phát hiện, trên cổ Quách Dũng, có một vết máu nhỏ như sợi tóc, cực kỳ khó thấy, nếu không nhìn kỹ thật khó mà nhận ra. "Chẳng lẽ là khi đó..." Nhớ lại trận chiến ban nãy, trong lòng Quách Dũng run lên, lập tức không khỏi cười khổ, nhỏ giọng nói thầm, "Ai, thì ra là ngang tay!" Dưới đài, mọi người cũng hai mặt nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ kinh dị, nghe được Quách Dũng nói, trong lòng càng thêm chấn động mãnh liệt. Người mới tên Lâm Tiêu kia, lại có thể bất phân thắng bại với Quách Dũng? Một bên, Trần Phàm càng ngây người ra, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, nhớ ra điều gì, liền chạy hướng mặt bên dưới lầu kêu lên, "Lão đại, lão đại chờ ta một chút, ta muốn đi theo ngươi lăn lộn a..." Rời khỏi kiếm Đạo Quán, Lâm Tiêu còn chưa đi được bao xa, phía sau đã vọng đến tiếng gọi lớn. "Lão đại, lão đại chờ ta một chút, chờ ta một chút..." Lâm Tiêu hơi ngẩn ra, dừng chân quay đầu lại nhìn, liền thấy một bóng dáng mập mạp thở hồng hộc chạy đến. Chạy đến cạnh Lâm Tiêu, Trần Phàm hít một hơi, cười nói, "Lão đại, ngươi cũng quá lợi hại đi, vậy mà có thể bất phân thắng bại với nhân vật trong bảng nội viện, từ trước tới giờ ta chưa từng thấy người mới nào mạnh như ngươi." Nghe vậy, Lâm Tiêu cũng liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói, "Ta không phải lão đại của ngươi, ngươi cũng không cần phải bám theo ta như vậy, đúng rồi, điểm cống hiến đâu." Lúc này, Lâm Tiêu mới nhớ, số điểm cống hiến đã thắng vẫn còn trong tay tên bàn tử kia. Trần Phàm liền vội vàng lấy ngọc bài ra. Nhận ngọc bài, Lâm Tiêu chuyển cho Trần Phàm năm trăm điểm cống hiến, trong tay còn lại hai mươi tư ngàn năm trăm điểm cống hiến, cộng thêm hai mươi lăm ngàn điểm cống hiến hắn thắng ở tầng thứ hai, cùng với số điểm cống hiến hắn tích lũy được bên ngoài viện, tổng cộng có hơn năm vạn điểm cống hiến, đổi ra tiền vàng chính là hơn năm chục triệu, có thể nói là một khoản tài sản không nhỏ. Nhưng so với những thứ này, Lâm Tiêu quan tâm hơn đến mảnh vỡ linh kiếm. Sở dĩ hắn đến kiếm Đạo Quán để đánh cược, ước nguyện ban đầu chính là để giành được mảnh vỡ linh kiếm, xong đi đến Ngộ kiếm Điện tu hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận