Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 565:: Báo thù

"Đi, tiểu Bạch, chúng ta rời khỏi chỗ này." Lâm Tiêu vừa dứt lời, tiểu Bạch liền nhảy lên một cái, trực tiếp nhảy lên trên vai hắn. Một người một thú, cứ thế bước đi khỏi tầng thứ bảy.
Tầng thứ sáu.
Tiêu Thiên Tá và những người khác đang ngồi xếp bằng, an tĩnh tu luyện.
Đạp, đạp, đạp...
Lúc này, từ cầu thang tầng thứ bảy truyền đến tiếng bước chân chậm rãi.
Vụt!
Gần như cùng lúc đó, Tiêu Thiên Tá và những người khác mở mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía cửa thang lầu.
"Cuối cùng cũng đi ra sao?" Tiêu Thiên Tá liếm liếm môi, lộ vẻ sát khí.
Những người khác cũng đứng dậy, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
Đạp, đạp, đạp...
Cùng với tiếng bước chân không nhanh không chậm, một bóng người xuất hiện ở tầng thứ sáu, chính là Lâm Tiêu, trên vai hắn, đứng một chú chó Tiểu Bạch.
"Tiểu tử thối, ngươi cuối cùng cũng ra, ta còn tưởng rằng ngươi muốn ở trong đó làm rùa đen rút đầu cả đời đây." Tiêu Thiên Tá lạnh lùng nói.
"Đem toàn bộ Vạn Tượng Tinh Thạch giao ra đây, chúng ta có thể cho ngươi chết thống khoái một chút!" Một thanh niên khác nói.
"Một đám ngu xuẩn!"
"Ngươi nói cái gì?"
"Các ngươi không chịu động não mà nghĩ xem, ta ở tầng thứ bảy lâu như vậy, chẳng lẽ là chỉ ngủ ngon thôi sao? Mấy khối Vạn Tượng Tinh Thạch, sớm đã bị ta dùng hết rồi."
"Cái gì! Hỗn đản, ngươi dám..."
"Đáng chết a, Vạn Tượng Tinh Thạch của ta, ngươi dám dùng hết, tiểu tử, ta muốn chém ngươi!"
Nghe vậy, Tiêu Thiên Tá và những người khác giận tím mặt.
Bọn họ vốn cho rằng, vì mạng sống, Lâm Tiêu nhất định sẽ giữ lại Vạn Tượng Tinh Thạch. Bọn họ ở đây khổ đợi gần một tháng, chẳng phải vì tinh thạch trong tay Lâm Tiêu sao, nhưng bây giờ, Lâm Tiêu lại nói, tinh thạch đã dùng hết, chẳng phải có nghĩa là bọn họ uổng công ở đây phí phạm gần một tháng sao?
Trong nháy mắt, lồng ngực Tiêu Thiên Tá và những người khác tràn ngập phẫn nộ, hai mắt đỏ ngầu, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, "Tiểu tử, ta sẽ cho ngươi chết rất thảm!"
Tinh thạch đã không lấy được, bọn họ liền trút cơn giận trong lòng lên người Lâm Tiêu.
"Cùng nhau lên, cẩn thận con chó Tiểu Bạch kia!"
Vụt! Vụt!
Thân hình Tiêu Thiên Tá và những người khác lóe lên, khí tức bạo phát, xông về phía Lâm Tiêu như muốn liều mạng.
"Tiểu Bạch, ngươi đối phó một tên, ba tên còn lại giao cho ta, thế nào?"
"Không vấn đề, lão đại."
"Được!"
Xoẹt!
Gần như cùng lúc đó, Lâm Tiêu và tiểu Bạch cũng vụt ra.
Tiểu Bạch hóa thành một vệt sáng trắng, nháy mắt đã xông về một thanh niên cao lớn.
Ầm!
Một tiếng nổ vang, thân hình thanh niên cao lớn lùi lại, vẻ mặt kinh hãi nhìn tiểu Bạch, tiểu Bạch hai chân đạp một cái, lần thứ hai lao ra.
"Lâm Tiêu, chịu chết đi!"
Tiêu Thiên Tá gầm lên một tiếng, trường thương hung hãn đâm ra, hỏa thế vô tận quán chú vào mũi thương, điên cuồng quấn quanh trên thân thương, giống như một con hỏa long hung mãnh, đánh về phía Lâm Tiêu.
Cùng lúc đó, hai người còn lại cũng dùng ra sát chiêu của mình.
Trong thời gian ngắn, ba luồng khí tức mạnh mẽ quét sạch ra, nháy mắt bao phủ lấy Lâm Tiêu.
"Sát Lục kiếm quyết, Nhân sát!"
Lâm Tiêu chụm ngón tay lại, vung lên hư không một trảm, một đạo huyết hồng sát phạt kinh thiên bộc phát.
Ầm!
Một tiếng nổ kịch liệt, không gian rung lên bần bật, huyết hồng trực tiếp tiêu tán, gió mạnh đáng sợ đập vào mặt, khiến sắc mặt Lâm Tiêu hơi biến đổi, thân hình vội lùi lại, đồng thời xoay tròn cấp tốc, vô tận kiếm khí hóa thành vòng xoáy, lượn vòng ra.
"Kiếm khí phong bạo!"
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch...
Tiếng nổ vang liên tiếp vang lên, kình khí bắn ra, sóng xung kích khủng bố lan ra, không gian cũng run rẩy.
Ầm!
Bị kình khí mạnh mẽ quét trúng, thân thể Lâm Tiêu loạng choạng, lùi về phía sau, khóe miệng tràn ra một vệt máu.
"Quả nhiên, với chiến lực hiện tại của ta, chỉ dựa vào Kiếm Khí Phong Bạo và Sát Lục Kiếm Quyết không có phần thắng chút nào." Lâm Tiêu hơi nhíu mày.
Dù sao, Tiêu Thiên Tá và những người khác đều là cao thủ hàng đầu của đế quốc lớn, chưa kể đến tu vi, những vũ kỹ mà họ tu luyện cũng đều là cấp Địa giai, về mặt này, Lâm Tiêu không có bất kỳ ưu thế nào.
"Xem ra, chỉ có thể dùng chiêu này."
"Tiểu tử thối, mau quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ, mau quỳ xuống để ta tha cho ngươi!" Tiêu Thiên Tá như phát điên gào lên, cứ thế giết Lâm Tiêu quá đơn giản, hắn muốn để Lâm Tiêu chịu hết khuất nhục, muốn thấy hắn chật vật, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chỉ có như vậy, hắn mới có thể bình phục được cơn tức giận trong lòng.
"Ngu xuẩn!"
"Tiểu tử thối, ngươi nói cái gì!" Tiêu Thiên Tá phát điên hét, đến lúc này rồi, Lâm Tiêu còn dám nói càn, rõ ràng là không biết chữ "chết" viết như thế nào.
"Nếu ta không có nắm chắc tất thắng, sao lại tự mình đi xuống?" Lâm Tiêu từ tốn nói.
"Cố làm ra vẻ thần bí, một mình ngươi muốn chiến thắng ba người chúng ta, quả thực là người si nói mộng, đến mức này rồi còn dám mạnh miệng, để ta phế bỏ tu vi của ngươi trước, rồi hung hăng giẫm ngươi dưới chân, cho ngươi sống không bằng chết!" Tiêu Thiên Tá nghiến răng, âm u nói.
"Bớt sàm ngôn đi, ba người các ngươi, cùng lên đi!" Lâm Tiêu đảo mắt qua Tiêu Thiên Tá và những người khác, bộ dạng thản nhiên, phảng phất như đang nói một chuyện nhỏ không đáng kể.
Giọng điệu và thái độ của Lâm Tiêu, không chỉ Tiêu Thiên Tá, hai người còn lại cũng nổi giận, sắp chết đến nơi rồi, còn dám lớn tiếng, rõ là không coi bọn họ ra gì.
"Không cần giết hắn, giữ lại cho hắn một mạng chó, ta muốn hành hạ hắn cho thật tốt!" Tiêu Thiên Tá nghiến răng nói, lập tức đạp chân xuống, vụt ra, hai người còn lại theo sát hai bên.
Thình thịch!
Lúc này, từ phía xa truyền đến một tiếng nổ kinh thiên.
Ở phía kia, một thanh niên cao lớn nằm trên mặt đất, cả người máu me đầm đìa, một chú chó Tiểu Bạch đứng trên đầu hắn, nghếch đầu, nhìn về hướng Lâm Tiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận