Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 479:: Lâm Tiêu đến

Chương 479: Lâm Tiêu đến Ầm! ! Trong khoảnh khắc, Liệt Diễm Chiến Long và kiếm quang chạm nhau, bộc phát ra một trận vang dội kinh thiên động địa. Hai luồng năng lượng giao nhau, một đạo cột sáng chói mắt phóng lên cao, đánh nát tầng mây. Cơn sóng xung kích cuồng bạo chấn động ra, gợn sóng không gian lay động, truyền đi khắp nơi. Đùng! Hai bóng người gần như cùng lúc đó ngã xuống, tựa như sao băng rơi xuống đất, khiến đại địa rung chuyển, tung bụi mù mịt. Ánh mắt mọi người dán chặt vào hai bóng người trong đám bụi. Bụi dần tan đi, hai người dần lộ thân ảnh. "Khái khái..." Bỗng nhiên, một người không nhịn được ho ra máu, ôm ngực, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, người này lại là Liễu Phong! Khung cảnh hoàn toàn tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ! Ngược lại, Nam Cung Viêm lại không hề bị sứt mẻ, chỉ có trên quần áo dính chút bụi. "Vấn Kiếm Học Viện, người đứng đầu, chỉ có thế này thôi!" Nam Cung Viêm hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói, chiêu vừa rồi hắn dùng bảy phần lực, như lời hắn đã nói cũng không cần toàn lực. "Phốc ——" Nghe Nam Cung Viêm nói, Liễu Phong lại không khỏi phun ra một ngụm máu tươi, hai nắm đấm siết chặt, móng tay dường như muốn đâm vào lòng bàn tay. Là người đứng đầu Vấn Kiếm Học Viện mà hắn lại bại, lại còn thua dưới tay Nam Cung Viêm, người mà so với thực lực của Nam Cung Vân và Nam Cung Kiếm còn mạnh hơn. Vốn dĩ, một tháng nay hắn ngày đêm khổ tu, muốn đánh bại Nam Cung Vân, thậm chí Nam Cung Kiếm, kết quả hiện tại, ngay cả Nam Cung Viêm hắn còn đánh không lại, bất giác hắn có chút hoài nghi bản thân, có lẽ thiên phú của hắn không bằng họ. "Vậy mà, ngay cả Liễu sư huynh cũng..." Mọi người Vấn Kiếm Học Viện ngơ ngác nhìn toàn bộ trước mặt, có chút khó chấp nhận. Nếu vậy, chẳng phải là toàn bộ Vấn Kiếm Học Viện bị đánh bại, thua cả sáu trận, không trận nào thắng, nếu truyền ra, Vấn Kiếm Học Viện chắc chắn sẽ trở thành trò cười. "Đến cả Liễu Phong mạnh nhất cũng thua, Nam Cung Vân sư huynh của chúng ta còn chưa vào trận đâu, thật không biết các ngươi còn mặt mũi nào tự xưng là đứng đầu tứ đại học viện nữa." "Thua sáu trận, một trận cũng không thắng, ha ha, Vấn Kiếm Học Viện, cũng chỉ có thế mà thôi." "Xem ra, không phải đệ tử Vấn Kiếm Học Viện lần này quá yếu, mà là đệ tử Hoàng Gia Học Viện chúng ta quá mạnh, từ nay, tứ đại học viện, Hoàng Gia Học Viện ta đứng đầu!" Mọi người Hoàng Gia Học Viện cười lớn nói, tiếng cười vang vọng, khiến khu vực Vấn Kiếm Học Viện một mảnh trầm mặc, ai nấy cúi đầu, nắm chặt song quyền, trong lồng ngực nín một hơi, nhưng lại không có sức phản bác. "Vừa nãy, Vấn Kiếm Học Viện chẳng phải la hét muốn khiêu chiến chúng ta sao, hiện tại, ta Nam Cung Viêm chính thức phát ra khiêu chiến, các ngươi, ai lên?" Nam Cung Viêm liếc nhìn mọi người Vấn Kiếm Học Viện, giữa hai hàng lông mày lộ vẻ khinh miệt. Đùa sao, Liễu Phong còn bại dưới tay hắn, còn ai ở đây là đối thủ của hắn? Khu vực Vấn Kiếm Học Viện một mảnh trầm mặc, vào lúc này, ai xuất chiến cũng là tự rước nhục. "Xem ra, Vấn Kiếm Học Viện không còn ai dám lên nữa nhỉ?" Nam Cung Viêm cười ha hả, cảm giác chà đạp cả Vấn Kiếm Học Viện dưới chân thật là sảng khoái. "Phải không!" Thế mà, hắn vừa mới thoải mái được mấy giây, đột nhiên, từ nơi không xa, một giọng nói lạnh lùng vang lên. Nghe vậy, Nam Cung Viêm nhướng mày, chẳng biết vì sao, giọng nói này hình như có chút quen thuộc. Cùng lúc đó, mọi người cũng nhìn theo hướng giọng nói, thấy một thân ảnh mặc áo bào đen chậm rãi bước đến. "Là ngươi!" Thấy người kia, bao gồm cả Nam Cung Viêm, rất nhiều học viên Hoàng Gia Học Viện đều kêu lên thành tiếng. Người này, chính là người mấy hôm trước, tại hoàng gia đấu võ đài, giết không ít cao thủ trên Hoàng Vũ Bảng – Lâm Diệp. Lâm Diệp, sao lại tới đây? Chỉ người có lệnh bài Thiên Kiêu Bảng mới được vào nơi này, Lâm Diệp lại không tham gia Thiên Kiêu Bảng, sao lại xuất hiện ở đây? Trong nhất thời, trong lòng mọi người Hoàng Gia Học Viện tràn ngập nghi hoặc. Mà Lâm Tiêu, cũng từ từ tiến đến, bình thản. Còn những người khác thì lại nhíu mày, kể cả Liễu Phong cùng mọi người Vấn Kiếm Học Viện cũng vậy, họ dường như chưa từng thấy người này. "Ngươi nói Vấn Kiếm Học Viện không người, ta không đồng ý!" Lâm Tiêu bước tới trước mặt Nam Cung Viêm, từ tốn nói. Trong mắt Nam Cung Viêm lóe lên một tia kiêng kỵ, hắn biết rõ thực lực của Lâm Diệp này cường hãn như thế nào, trên đấu võ trường, đến cả Bàng Sơn hung hãn cũng bị hắn dễ dàng đánh bại. Bất quá, nơi này không phải là đấu võ đài, mà là nơi tam đại thánh địa khai mở, hắn chắc không dám làm càn. Nam Cung Viêm lấy lại vẻ bình tĩnh, nhạt giọng nói, "Lời này của ngươi là ý gì, ngươi cũng không phải là người Vấn Kiếm Học Viện, hơn nữa, trên danh sách Thiên Kiêu Bảng lần này cũng không có tên ngươi, theo quy định, ngươi không có tư cách tới nơi này." "Phải không?" Lâm Tiêu cười nhạt, đột nhiên thân thể lay động, xương cốt cơ bắp chuyển động, hình thể biến đổi, trong chốc lát, cơ mặt trên mặt cũng chuyển động theo. Nhìn hình thể và diện mạo của Lâm Tiêu đang dần thay đổi, ánh mắt Nam Cung Viêm bỗng lóe lên, biến sắc, khuôn mặt này, dường như hắn có chút quen thuộc. Sau cùng, Lâm Tiêu trở về dáng vẻ ban đầu. Trong nháy mắt, toàn trường vang lên một tràng tiếng hít ngược khí lạnh, nhất là Nam Cung Viêm, thực sự trợn trừng mắt, vẻ mặt khó tin. "Lâm Tiêu, lại là Lâm Tiêu! Trời ạ, hắn chẳng phải đã chết rồi sao?" "Lâm Tiêu đệ nhất Thiên Kiêu Bảng, vậy mà còn sống!" "Thảo nào hắn có thể vào đây, hắn chính là đứng đầu Thiên Kiêu Bảng mà..." Mọi người bàn tán ầm ĩ, có kinh hãi, có kinh hỉ, có bừng tỉnh, đủ cả. Về phía Vấn Kiếm Học Viện, Liễu Phong cùng mọi người càng sững sờ, sau đó bộc phát ra tiếng reo mừng như điên, "Lâm sư đệ không sao, quá tốt, Lâm sư đệ không sao..." Mọi người Vấn Kiếm Học Viện vội chạy tới, vây Lâm Tiêu vào giữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận