Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 707:: Đa tạ đa tạ

"Chương 707: Đa tạ đa tạ Đông Phương Trúc!"
Bỗng nhiên, ánh mắt Lâm Tiêu lóe lên, vị trưởng lão ngoại môn Tông Thiên Kiếm này cũng họ Đông Phương, có thể có quan hệ gì với Đông Phương gia hay không? Lại liên tưởng đến vừa nãy, nụ cười quỷ dị của Đông Phương Mộc, tất cả, dường như đều có thể giải thích được.
"Thì ra là muốn mượn cuộc thi để trả thù."
Khóe miệng Lâm Tiêu hơi nhếch lên, trong nháy mắt liền hiểu ra toàn bộ. Bất quá, hắn cũng không hề hoảng hốt chút nào, ung dung tiến lên, đối đầu với Lưu Thông.
Lưu Thông thân hình cường tráng, như một ngọn núi nhỏ, cơ bắp trên người tựa như muốn xé rách cả quần áo, cao hơn Lâm Tiêu chừng hai cái đầu, lúc này, hắn lạnh lùng quan sát Lâm Tiêu.
"Ra tay đi, nếu không thì ngươi sẽ không còn cơ hội nữa."
Lưu Thông thản nhiên nói, khóe miệng tràn đầy vẻ khinh thường.
Trong lúc nói chuyện, Lưu Thông liếc mắt về phía bên phải, nơi Đông Phương Trúc đang đứng, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau.
"Đã vậy, ta xin cám ơn sư huynh -"
Vút!
Lời còn chưa dứt, chân Lâm Tiêu đạp xuống, sải bước ra, trong nháy mắt xuất hiện trước người Lưu Thông.
Hiện tại, phong thế đã lột xác thành phong chi ý, thúc đẩy Ngự Quang Bộ của Lâm Tiêu, cũng trực tiếp đột phá đến cấp độ thứ sáu, tốc độ nhanh đến kinh ngạc.
Đồng tử Lưu Thông chợt co rút lại, rõ ràng không ngờ rằng Lâm Tiêu sẽ trực tiếp ra tay, ban đầu hắn còn đang chờ Lâm Tiêu nói hết lời. Không chỉ Lưu Thông mà những người khác cũng đều vẻ mặt ngơ ngác. Bất quá, dù sao cũng là đệ tử Thiên Kiếm Tông, phản ứng cực nhanh, hai tay bắt chéo, ngăn ở trước người.
Thình thịch!
Một tiếng vang dội, Lưu Thông chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh mạnh mẽ đánh tới, làm hai cánh tay tê dại, thân hình lùi lại.
Thân xác của tên này!
Mặt Lưu Thông hơi biến sắc, thân xác ba phẩm viên mãn của hắn mà lại cảm thấy có chút không chống đỡ được.
Một chiêu đánh lui Lưu Thông, Lâm Tiêu thừa thắng xông lên, liên tục tung ra mấy quyền, mỗi một quyền đều bao hàm phong chi ý rất mạnh, cùng với lôi thế cuồng bạo.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lưu Thông liên tục lui về phía sau, đành chịu tốc độ đánh quá nhanh của Lâm Tiêu, căn bản không cho hắn bất kỳ cơ hội phản kích nào.
"Đáng hận! Thằng nhãi ranh, ta không tin là công kích của ngươi có thể duy trì mạnh mẽ mãi như vậy!"
Lưu Thông âm thầm nghiến răng, vừa ngăn cản vừa tìm cơ hội phản kích.
Vù vù!
Tung ra một quyền, đi kèm tiếng kiếm reo vang, Lâm Tiêu hư không nắm chặt, Thôn Linh Kiếm trong tay, trực tiếp vung một kiếm mạnh mẽ chém xuống.
Một kiếm này, phong chi ý, lôi thế, kiếm thế toàn bộ ngưng tụ.
Thình thịch!
Một tiếng nổ vang, Lưu Thông bị đẩy lui hơn mười trượng, trên cánh tay hắn xuất hiện một vết kiếm, máu tươi chảy ròng ròng.
Lập tức, toàn trường một mảnh xôn xao kinh hãi.
"Trời ạ, mới mấy chiêu mà Lưu Thông đã bị thương? Chẳng lẽ tên nhãi này sẽ thắng?"
"Không thể nào, tên nhãi này vừa nãy chiếm được tiên cơ, đánh Lưu Thông không kịp trở tay thôi, giờ Lưu Thông hoàn thủ thì tên nhãi đó nhất định sẽ thất bại."
"Ta cũng thấy vậy, đến thiên tài như Âu Dương Long còn đánh không lại đệ tử Thiên Kiếm Tông, huống hồ chi là tên nhãi này?"
"Tên nhãi, ngươi chơi xấu!"
Mặt Lưu Thông sầm lại, tức giận nói.
Đường đường là đệ tử Thiên Kiếm Tông mà lại bị thương, đây quả thực là sỉ nhục. Phải biết, trước đó những sư huynh đệ khác đều không ai bị thương, tin này mà truyền ra, hắn chắc chắn sẽ thành trò cười cho ngoại môn.
"Sư huynh, là ngươi bảo ta ra tay trước, ta cũng đâu có - "
Vút!
Đang nói, Lâm Tiêu bỗng nhiên biến mất tại chỗ.
"Mấy trò vặt vãnh này, ta sẽ không mắc lừa nữa đâu!"
Vẻ mặt Lưu Thông lạnh lẽo, khí tức bỗng nhiên bộc phát, trực tiếp vung chưởng về phía sau.
Thình thịch!
Một tiếng vang dội, hai người cùng lùi nhanh về phía sau.
Kẻ tám lạng người nửa cân!
Giữa sân, lần thứ hai vang lên những tiếng kinh hãi.
Tuy nói Lâm Tiêu đang chiếm ưu thế, nhưng việc hắn có thể đánh ngang tay với Lưu Thông đã đủ để nói rõ chiến lực của hắn không hề tầm thường, dù thua kém Âu Dương Long, cũng tuyệt đối được coi là cao thủ.
Lúc này, Âu Dương Long đầy hứng thú nhìn Lâm Tiêu, khẽ nói, "Tên nhãi này thực lực không tệ, bất quá vẫn chưa có tư cách làm đối thủ của ta."
Còn Thượng Quan Tuyết Nhi thì lại vẻ mặt mờ nhạt, nhìn về phía trận chiến phía trước, không lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Vút! Vút!
Tiếng gió rít lên, Lâm Tiêu và Lưu Thông trong nháy mắt lại giao chiến, một tiếng nổ vang, hai người đều lùi lại mấy chục bước, vẫn cân tài cân sức.
"Sư huynh, ngươi không cần nương tay, cứ việc dùng hết toàn lực, ta nghĩ, ta vẫn chịu đựng được!"
Lâm Tiêu nhìn Lưu Thông, vô cùng nghiêm túc nói.
"Đáng hận, đáng hận! Tiểu súc sinh này!"
Lưu Thông nắm chặt nắm đấm, trong lòng thầm hận, mấy phen giao thủ vừa rồi, hắn cũng đã sử dụng đến bảy thành lực, thế mà vẫn không phải là đối thủ của Lâm Tiêu, điều đó khiến hắn vô cùng kinh hãi. Theo như tin tức Đông Phương Mộc đưa cho hắn, thực lực của Lâm Tiêu không mạnh đến mức này mới phải, nhưng sự việc đã đến nước này, nếu hắn không dùng hết sức thì có lẽ sẽ không thắng nổi.
"Tên nhãi, nể tình ngươi là người mới, ban nãy ta chỉ dùng ba thành lực thôi, nhưng ngươi đã yêu cầu, ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi."
Lưu Thông làm ra vẻ thả lỏng nói, sau đó một luồng khí tức cường thịnh bộc phát ra, thể hiện tu vi Địa Linh Cảnh tam trọng đỉnh phong của hắn không hề che giấu.
Rõ ràng Lưu Thông đã quyết định dùng hết sức để đánh bại Lâm Tiêu. Nếu không thì một khi qua hai mươi chiêu, Lâm Tiêu sẽ thông qua kỳ thi tuyển khảo hạch.
"Cố khí tức này..."
Những đệ tử Thiên Kiếm Tông kia nhíu mày, đặc biệt là những người biết rõ về Lưu Thông, càng lộ vẻ nghi hoặc, họ hiểu rõ Lưu Thông, với thực lực của Lưu Thông hiện tại hầu như đã là cực hạn, sao hắn lại nói mới dùng có mấy thành lực? Hơn nữa, vì sao hắn lại phải đối phó một người mới như vậy? Tuy có nghi hoặc nhưng những người này không nói gì, chuyện này, trưởng lão chắc chắn cũng nhìn ra được, nhưng không ai lên tiếng, họ tự nhiên cũng không dám nhiều lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận