Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 806:: Gậy ông đập lưng ông

Chương 806: Gậy ông đập lưng ông.
Mạch khoáng linh tinh trồi lên, Lạc Phi ngồi xếp bằng, công pháp vận hành, linh khí nồng nặc chung quanh liên tục dũng mãnh vào trong cơ thể.
Một lát sau, Lạc Phi mở mắt ra, khóe miệng nở nụ cười: "Nhiều nhất không quá một tháng, tu vi của ta sẽ có khả năng đột phá đến Địa Linh Cảnh tầng thứ bảy."
"Đến lúc đó, tiến vào bên trong điện, có nhiều tài nguyên hơn giúp đỡ, sớm muộn gì, ta sẽ vượt lên trên hai tên kia, trở thành thiên kiêu số một Hoàng Cực Cung." Lạc Phi lộ vẻ đắc ý.
"Không xong rồi!"
Bỗng nhiên, từ phương xa một vệt sáng nhanh chóng lao đến, nháy mắt xuất hiện tại mỏ quặng này, là một gã đệ tử Hoàng Cực Cung.
Đệ tử Hoàng Cực Cung này, không ai khác chính là Lâm Tiêu, chỉ có điều, trước khi đến, hắn đã thay đổi dung mạo, tránh lộ sơ hở.
Thân xác đạt đến ngũ phẩm, thay đổi cấu tạo cơ bắp thân thể, cũng không có gì khó khăn.
"Sao vậy! Xảy ra chuyện gì!"
Các đệ tử Hoàng Cực Cung đang tĩnh tọa tu luyện, đồng loạt đứng dậy, đi về phía Lâm Tiêu.
Khi nhìn thấy, trên áo bào Lâm Tiêu đầy vết máu, sắc mặt trắng bệch, vô cùng chật vật, vẻ mặt lập tức biến sắc.
"Không xong rồi, các sư huynh," Lâm Tiêu há miệng thở dốc, một hồi mới lấy lại sức, cấp thiết nói: "Nguyên lai, đệ tử Lôi Ngục Tông đã khác phục kích, bọn chúng như sớm biết chúng ta sẽ trở lại, chúng ta vừa mới tới nơi, đã bị mấy chục đệ tử Lôi Ngục Tông bao vây công kích, ta thật vất vả, mới thoát được ra! Các sư huynh khác đều... Ai!"
Nói rồi Lâm Tiêu không nén được hai tay che mặt, một bộ dáng vẻ vô cùng bi thương.
"Cái gì! Đáng chết, ai cho Lôi Ngục Tông này lá gan chó, dám nhiều lần đối nghịch với Hoàng Cực Cung ta, đi, tìm bọn chúng tính sổ!" Một thanh niên cao gầy phẫn nộ quát.
"Đúng, tìm bọn chúng tính sổ, ở đây chúng ta cũng không ít người, khoảng hai mươi người, gọi thêm một ít huynh đệ nữa, nhất định phải tiêu diệt hết những đệ tử Lôi Ngục Tông này." Các đệ tử Hoàng Cực Cung cũng gào thét, từng người lửa giận ngút trời.
Trong sáu thế lực lớn, trừ Huyền Môn ra, Hoàng Cực Cung luôn là kẻ độc quyền, cao cao tại thượng, từ trước đến nay chỉ có bọn họ ức hiếp người khác, các thế lực khác cũng thường giận mà không dám nói gì.
Nhưng bây giờ, một Lôi Ngục Tông nhỏ bé, lại dám liên tiếp xúc phạm thần uy của Hoàng Cực Cung, quả thực không coi ai ra gì, nếu không cho chúng chút màu sắc xem, chúng thật sự không biết mình là ai.
"Các sư huynh, xin mời đi theo ta!"
Lâm Tiêu chắp tay thi lễ, muốn rời đi.
"Chờ một chút!"
Lúc này, Lạc Phi đột nhiên kêu lên, lập tức tiến lên, đi đến trước mặt Lâm Tiêu, nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Ngươi nói là, lúc các ngươi đi qua, đệ tử Lôi Ngục Tông đã làm xong phục kích?"
"Không sai, ban đầu, mười mấy huynh đệ chúng ta đi qua, nơi đó chỉ có hơn mười đệ tử Lôi Ngục Tông, nhưng đánh đánh, đột nhiên chung quanh lại có hơn mười người xuất hiện, tập kích chúng ta, các huynh đệ hai mặt thụ địch, nhất thời không kịp phản ứng, gần như toàn quân bị diệt, chỉ có ta, may mắn trốn thoát." Lâm Tiêu hai tay nắm chặt, bi phẫn nói.
Đồng thời, trong lòng hắn có chút lo lắng, chẳng lẽ, Lạc Phi này, đã phát hiện ra điều gì?
"Lúc ta bỏ chạy, một đệ tử Lôi Ngục Tông còn nói, có gan thì bọn ta cứ qua tìm bọn chúng, đến bao nhiêu chúng giết bấy nhiêu." Lúc này, Lâm Tiêu lại nói thêm.
Ngay lập tức, các đệ tử Hoàng Cực Cung xung quanh quả thực bùng nổ, mỗi người sát khí nổi lên bốn phía, mấy người mắt đều đỏ lên, hận không thể ngay lập tức xuất phát.
"Bọn chúng thực sự đã nói như vậy?" Lạc Phi nhìn thẳng Lâm Tiêu, giọng lạnh nhạt nói.
Trong lòng lại có chút nghi ngờ, chỉ vì sự việc quá mức trùng hợp, trước đó, có một đệ tử Hoàng Cực Cung đến, nói Lôi Ngục Tông tập kích, dẫn người đến trả thù.
Mà bây giờ, lại có một người đến, hơn nữa, then chốt là một mình hắn chạy ra được, hiện tại, lại muốn dẫn người đến, điều này hơi bị quá mức trùng hợp.
Đối diện với cái nhìn của Lạc Phi, Lâm Tiêu cúi đầu, biểu tình có vẻ mất tự nhiên.
"Ngươi có phải đang giấu ta chuyện gì không?" Lạc Phi lạnh lùng nói.
"Không, không có." Lâm Tiêu lắc đầu, giọng nói cũng run lên.
"Chắc chắn có chuyện, mau nói, nếu không, ta sẽ giết ngươi ngay!" Lạc Phi mắng, một cổ uy áp lan tràn ra, khiến thân thể Lâm Tiêu run rẩy.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Lạc thiếu!" Bỗng nhiên, Lâm Tiêu quỳ xuống, hung hăng tự tát vào mặt mình mấy cái, vẻ mặt đưa đám nói: "Thật sự, sở dĩ ta có thể trốn thoát, là do, ta không đánh mà chạy, khi Lôi Ngục Tông phục kích người xuất hiện, ta lập tức bỏ chạy, không màng sống chết của các huynh đệ khác, ta đáng chết, ta không xứng được sống."
Vừa nói, Lâm Tiêu vừa tự tát bản thân mấy cái rõ to, đánh đến nỗi vang dội, đồng thời trong lòng tự nhủ, không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
"Ta nói mà, không lạ gì chỉ có mình ngươi trở về, nguyên lai là không quan tâm đến sống chết của các huynh đệ khác, không đánh mà chạy, chỉ lo một mình trốn thoát!"
"Thật là sỉ nhục của Hoàng Cực Cung ta, ta khinh thường ngươi!"
"Thôi, nếu không phải hắn chạy về, chúng ta còn không biết chuyện gì xảy ra nữa." Các đệ tử Hoàng Cực Cung xung quanh nhao nhao bàn tán.
Còn Lạc Phi, cũng lộ vẻ bừng tỉnh, xem ra, tựa hồ là hắn nghĩ nhiều, vung tay lên, xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận