Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 224:: Thả dây dài câu cá lớn

Chương 224: Thả dây dài câu cá lớn Nghe vậy, bầu không khí đầu tiên là yên lặng một chút, tiếp theo, lại có không ít người cười phá lên.
"Phàm bàn tử, đầu ngươi rơi vào trong hầm phân rồi à, ngươi cược sư đệ ngươi thắng, ha ha, ngươi đang đùa đấy à." Thanh niên gầy gò giễu cợt nói.
"Phương Tỉnh dù sao cũng ở nội viện hơn nửa năm, tu vi Hóa Tiên Cảnh ngũ trọng hậu kỳ, chẳng lẽ còn đánh không lại một người mới? Phàm bàn tử, ngươi đang gây cười đấy à?"
"Phàm bàn tử, có phải ngươi cảm thấy điểm cống hiến nhiều quá nên muốn thua bớt đi không?"
Đệ tử của hắn cũng nhao nhao cười nhạo.
"Hừ, sao lại không thể, chẳng lẽ ta không thể cược à, ta chính là đặt cược sư đệ ta thắng, làm sao?" Trần Phàm trừng mắt, kiên cường nói.
"Đương nhiên được, ai muốn cược đều được, nếu ngươi thấy điểm cống hiến nhiều quá thì cứ tự nhiên." Thanh niên gầy gò khoát tay.
Nghĩ là vậy, Trần Phàm đi tới, chuyển năm trăm điểm cống hiến.
Lâm sư đệ, ngươi có đáng tin không đấy, cảm giác ánh mắt hài hước của mọi người xung quanh, bộ dạng ai nấy đều chờ xem kịch vui, trong lòng Trần Phàm cũng lẩm bẩm, tuy số điểm cống hiến này xem như là Lâm Tiêu đưa ra, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng, trong lòng rất nghi hoặc.
Vừa mới trên đường tới Kiếm Đạo Quán, Lâm Tiêu đã bàn bạc với hắn, chính là phối hợp diễn kịch, sau đó nếu dưới đài có người cược thì hắn nhất định phải tham gia, và phải cược Lâm Tiêu thắng.
"Lâm sư đệ, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì vậy, nếu như ngươi thua thì ta sẽ bị người khác cười cho rụng răng mất." Trần Phàm mặt mày ủ rũ nhìn chiến đài, trong lòng buồn bực.
Còn những người khác thì khoanh tay trước ngực, vừa nói vừa cười nhìn chiến đài, rõ ràng là trong mắt bọn họ, đây là một trận chiến không chút hồi hộp.
Trên chiến đài, Lâm Tiêu và Phương Tỉnh đứng đối diện nhau.
"Lâm sư đệ, nể tình ngươi là người mới, ta sẽ nhường ngươi ba chiêu, thế nào?" Phương Tỉnh cười nói, nụ cười mang theo một chút gian xảo.
Nghe vậy, rất nhiều đệ tử đang xem phía dưới sững sờ, lập tức hiểu ra, giận dữ trừng mắt thanh niên gầy gò.
Định mệnh! Trương Húc, ngươi và Phương Tỉnh thông đồng thật đấy à, Phương Tỉnh nói nhường ba chiêu, chẳng phải là nói tất cả mọi người chúng ta cuối cùng nhất định sẽ cược thua hay sao?
Một bên, Trương Húc nhún vai, ra vẻ không liên quan gì tới mình, "Có chơi có chịu, nếu các ngươi đều xuống cược thì việc này có thể không liên quan gì đến ta."
"Chết tiệt, hai người này cấu kết làm việc xấu, quá vô sỉ."
"Đúng vậy, thật quá đáng, như vậy chẳng phải là hố điểm cống hiến của chúng ta sao, tuy không nhiều nhưng vẫn làm người ta rất khó chịu."
Rất nhiều đệ tử tức giận, nhưng không thể làm gì khác, dù sao tiền cược đã xuống, bọn họ có thể làm gì được chứ.
Trên chiến đài, nghe Phương Tỉnh nói, Lâm Tiêu cười nhạt, chắp tay nói, "Vậy thì cảm ơn Phương sư huynh."
Lời vừa dứt, Lâm Tiêu lập tức đạp chân xuống đất, đột nhiên tiến về phía Phương Tỉnh.
Trong nháy mắt, Lâm Tiêu đã tới trước mặt Phương Tỉnh, đột nhiên đấm ra một quyền.
Phương Tỉnh đứng im tại chỗ, mãi đến khi Lâm Tiêu áp sát mới đấm ra một quyền.
Ầm!
Hai quyền va vào nhau, Lâm Tiêu và Phương Tỉnh đều lùi lại ba bước.
"Cái gì, tiểu tử này lại có thể đánh lui Phương sư huynh, có chút ý vị đấy."
"Ha ha, Phương sư huynh căn bản không nghiêm túc, ngươi không nhìn ra à, nếu không thì tiểu tử này đã thua lâu rồi."
Trên đài, sắc mặt Phương Tỉnh hơi biến, như những người khác nói, đúng là hắn chưa dốc toàn lực, thế nhưng, vốn hắn chỉ muốn đứng tại chỗ đỡ cú đấm của đối phương, nhưng kết quả là hắn lại phải lùi ba bước.
Xem ra hắn đã coi thường người mới này.
Một kích không có kết quả, Lâm Tiêu ngay sau đó lại xông lên, giống như vừa nãy, đột nhiên đấm ra một quyền!
Ầm!
Hai người lần thứ hai đối quyền, lần này, Lâm Tiêu lùi xa hơn một chút, nhưng ngay lập tức, hắn lại lao về phía Phương Tỉnh.
Lần này, Phương Tỉnh không trực tiếp đỡ đòn, mà nghiêng người xoay tròn, tránh được quyền của Lâm Tiêu, hừ lạnh một tiếng, "Tiểu tử, ba chiêu đã qua."
Vừa dứt lời, mọi người thấy Phương Tỉnh một tay chống xuống đất, một chân quét về phía Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu vội vàng để hai khuỷu tay lên trước ngực.
Ầm!
Một luồng sức mạnh va vào khuỷu tay, khiến Lâm Tiêu liên tiếp lùi lại phía sau, phải lui mấy chục bước mới đứng vững được.
Như nhớ ra điều gì, Lâm Tiêu vờ ho khan vài tiếng, lộ ra vẻ kinh ngạc, "Sư huynh, thân thủ khá lắm."
"Đương nhiên rồi, tiểu sư đệ, để sư huynh dạy dỗ ngươi thế nào là cao thủ chân chính!"
Vừa dứt lời, Phương Tỉnh liền híp mắt, ngay lập tức một luồng khí tức cường đại bộc phát ra từ người hắn, sau một khắc, giống như một con ác lang đánh về phía Lâm Tiêu.
Phanh! Phanh! Phanh!
Hai người liên tục đại chiến trên chiến đài, quyền cước va chạm, bắn ra từng đạo kình khí.
Nhưng, theo thời gian trôi qua, vẻ mặt mọi người lộ ra kinh ngạc.
Nhìn tình hình, rõ ràng là Phương Tỉnh chiếm ưu thế, Lâm Tiêu luôn bị đánh, vậy mà đã qua mười phút vẫn chưa phân thắng bại.
Trên chiến đài, Phương Tỉnh cũng có chút nóng nảy.
Mười phút trôi qua, hắn vẫn chưa chiến thắng đối thủ, phải biết, đối phương chỉ là một người mới, còn hắn đã vào viện nửa năm rồi, nếu như mà còn không đánh thắng thì sau này sao còn mặt mũi nào.
"Tiểu tử khá lắm, xem ra giấu giếm bản lĩnh không ít đấy."
Vừa dứt lời, Phương Tỉnh đột nhiên bộc phát ra một luồng uy thế càng mạnh mẽ hơn, lúc này, hắn đã dùng toàn bộ linh khí, chiến lực được nâng lên đỉnh cao, thực lực Hóa Tiên Cảnh ngũ trọng hậu kỳ hoàn toàn bộc phát.
Lần này, hắn muốn một chiêu đánh bại đối thủ.
"Tiểu sư đệ, nên kết thúc rồi."
"Xé gió chưởng!"
Phương Tỉnh lạnh lùng nói, sau một khắc, hắn xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu, trực tiếp ấn một chưởng về phía trước!
Ầm!
Một luồng chưởng lực hùng hồn xé gió lao ra, tạo thành một trận sấm vang.
Gần như cùng lúc đó, Lâm Tiêu cũng đấm ra một quyền, một quyền hết sức đơn giản, trực tiếp va vào chưởng ấn của Phương Tỉnh.
Thình thịch!
Linh khí bùng nổ, vậy mà mọi người ngạc nhiên là Lâm Tiêu không bị một chưởng đánh bại, hai người cùng lùi lại.
Hiệp này, lại là ngang sức ngang tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận