Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 9:: Thiên tài kiếm đạo

Chương 9: "Thiên tài kiếm đạo"
"Xin lỗi, là ta quá đường đột," Thanh Phong chắp tay thi lễ nói, "Ta gọi Mạc Thanh Phong, đệ tử Vấn Kiếm Học Viện."
"Vấn Kiếm Học Viện?" Lâm Tiêu ngẩn người một chút, lập tức nghĩ đến cái gì, "Các ngươi muốn đến Ám Tinh Thành chiêu sinh sao?"
Mạc Thanh Phong nghi hoặc hỏi, "Sao ngươi biết?"
"Không giấu gì ngươi, ta là người Lâm gia ở Ám Tinh Thành." Lâm Tiêu nói.
"Thì ra là thế." Mạc Thanh Phong gật đầu nói, nhưng hắn rất nhanh không để ý đến chuyện này, hiện tại hắn chỉ muốn đấu một trận với thiếu niên trước mắt, xem hắn có thể đỡ được mấy kiếm của mình. Đánh bại cao thủ kiếm đạo, mài giũa kiếm đạo bản thân, vẫn luôn là việc Mạc Thanh Phong không biết mệt mỏi, chỉ cần thấy một vài thiên tài kiếm đạo trẻ tuổi, hắn đều muốn luận bàn một chút.
Nói như vậy, chỉ có khi đạt được sự công nhận của hắn, hoặc là những kiếm tu khiến hắn kinh diễm, Mạc Thanh Phong mới có hứng thú muốn so kiếm, hiển nhiên, Lâm Tiêu thuộc về nhóm thứ hai.
Là đệ tử Vấn Kiếm Học Viện, một trong tứ đại học viện của đế quốc, thiên phú kiếm đạo của Mạc Thanh Phong là điều không thể nghi ngờ, tầm mắt tự nhiên cũng cao, người có thể khiến hắn kinh diễm về kiếm đạo, đủ để chứng minh tiềm lực của Lâm Tiêu.
Trung niên nam tử lui ra sau mấy bước, nhường chỗ cho hai người, hắn cũng rất muốn biết, thiếu niên đến từ Ám Tinh Thành này, có thể đỡ được mấy chiêu của Mạc Thanh Phong.
"Ta đoán chừng, nhiều nhất hai chiêu thôi, biết đâu một chiêu cũng không xong," trung niên nam tử nghĩ thầm, trong quá khứ Mạc Thanh Phong khiêu chiến các kiếm tu, người có thể trụ được hai chiêu của hắn cũng không quá nửa, mà những người đó đều là cái gọi là thiên tài kiếm đạo được tâng bốc rất lợi hại bên ngoài. "Thiếu niên này tuy căn cơ vững chắc, nhưng cũng chỉ đến vậy thôi, Ám Tinh Thành, một nơi không có danh tiếng gì, có thể xuất hiện thiên tài gì chứ?"
"Chuẩn bị xong chưa." Mạc Thanh Phong hỏi.
"Chờ một chút," Lâm Tiêu bỗng nhiên lên tiếng, "ngươi hẳn là có thực lực Tụ Linh Cảnh cửu trọng đúng không, mà ta chưa tới Tụ Linh Cảnh tứ trọng, như vậy thì không phải là ta thua chắc rồi sao."
Mạc Thanh Phong cười nhạt, trong chớp mắt ngón tay điểm vài cái lên người, khí tức trên người lập tức yếu đi rất nhiều, "Ta đã phong bế năm đạo mạch môn, bây giờ ta có thực lực cùng cảnh giới với ngươi."
"Vậy bắt đầu đi." Lâm Tiêu nói, vẻ mặt dần ngưng trọng, nhớ tới kiếm pháp chém giết Liệt Diễm Chiến Tê của đối phương khi nãy, trong lòng vẫn chấn động khó dằn.
Kiếm pháp của đối phương đã đạt đến một trình độ rất đáng sợ, Lâm Tiêu muốn đánh bại hắn, nhất định phải giành được tiên cơ.
"Vậy xin mạn phép." Mạc Thanh Phong nói.
Gần như cùng lúc đó, hai người đạp chân xuống, thân hình đột nhiên bạo xạ ra, nháy mắt đã giao nhau.
Coong!
Tiếng mũi kiếm va vào nhau.
"Có chút thú vị, vậy mà theo kịp tốc độ kiếm này của ta." Khóe miệng Mạc Thanh Phong nhếch lên, ngay sau đó, điểm mũi chân một cái, lập tức tới trước mặt Lâm Tiêu.
Tốc độ đối phương quá nhanh, Lâm Tiêu căn bản không có thời gian phản công, chỉ có thể phòng ngự.
Coong!
Lại một kiếm nữa, sau khi Lâm Tiêu đỡ được kiếm này, liền lùi lại mấy bước, lòng bàn tay bị chấn động đến mức đau nhức, tốc độ ra kiếm và lực lượng của đối phương đều vượt xa hắn.
Thậm chí, trực giác nói cho Lâm Tiêu, đối phương còn cố tình che giấu rất nhiều thực lực.
"Không tệ lắm, có thể đỡ được hai kiếm của Thanh Phong, tiểu tử này cũng xem như khá đấy." Trung niên nam tử thong thả nói.
Lúc này, Mạc Thanh Phong híp mắt lại, không cho Lâm Tiêu cơ hội thở dốc, Lâm Tiêu vừa ổn định cước bộ, hắn đã tới sau lưng.
Xoạt!
Trường kiếm cấp tốc chém xuống, phát ra tiếng gió xé không khí.
"Đến lúc kết thúc rồi." Mạc Thanh Phong khẽ nói, trong mắt thoáng chút thất vọng.
Cảm nhận được khí tức đánh tới sau lưng, con ngươi Lâm Tiêu đột nhiên co rút lại, cũng không quay người, cổ tay khẽ đảo, cầm ngược trường kiếm, trực tiếp từ dưới nách chém ngược lên.
Coong!
Hai kiếm chạm nhau, Lâm Tiêu lần nữa bị đánh văng.
"Có ý tứ, vậy mà có thể ngăn được kiếm này của ta." Mạc Thanh Phong thích thú cười một tiếng, trên mặt khó được nổi lên hứng thú.
"Cũng đã một chiêu rồi, trình độ của tiểu tử này xem như miễn cưỡng đạt chuẩn." Trung niên nam tử nhàn nhạt nói.
Bị một kiếm đánh văng, Lâm Tiêu mượn lực xông lên phía trước, nhảy lên một cái, hai chân đột nhiên đạp vào một thân cây, mượn lực phản tác dụng, đột ngột chuyển thân chém một kiếm về phía Mạc Thanh Phong.
"Biết mượn lực, lợi dụng cảnh vật xung quanh, xem ra cũng có chút kinh nghiệm thực chiến." Mạc Thanh Phong nghĩ thầm, điểm mũi chân một cái, thân hình nháy mắt biến mất tại chỗ.
Tốc độ thật nhanh chóng!
Lâm Tiêu giật mình, nhìn xung quanh, vậy mà không thể bắt được bóng dáng của đối phương.
Trung niên nam tử mỉm cười, "Thanh Phong, muốn kết thúc trận đấu rồi à."
Vù vù ——
Một đạo ảnh nhanh lóe lên trong tầm mắt Lâm Tiêu, thoắt cái đã biến mất, Lâm Tiêu căn bản không bắt được vị trí của đối phương.
Bóng dáng của Mạc Thanh Phong, giống như quỷ mị, vô hình vô tung, liên tục thoáng hiện và biến mất xung quanh Lâm Tiêu, tìm cơ hội ra tay.
Tốc độ của đối phương quá nhanh, e rằng một kiếm tới, ta căn bản không kịp ứng đối mà sẽ thua!
Lâm Tiêu cau mày, cố gắng muốn nhìn thấu những bóng dáng đó, lại phát hiện không thể nào làm được.
Chênh lệch của hai bên quá lớn, nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Tiêu bỗng nhiên dâng lên một cảm giác vô lực, khẽ thở dài, ý chí chiến đấu trong mắt dần biến mất, sắp thua rồi sao.
"Kiếm tu, tu là kiếm, càng là tâm!" Bỗng nhiên, trong đầu Bạch Uyên cất giọng.
"Cho dù là một khắc cuối cùng, chỉ cần chưa phân thắng bại thì không thể mất đi ý chí chiến đấu, tay cầm kiếm thì không thể buông ra, kiếm tu tâm, không thứ gì có thể dao động!"
Nghe vậy, Lâm Tiêu chấn động trong lòng, trong mắt đột nhiên lóe lên một chiến ý, ta hiểu rồi, Bạch thúc, ta còn chưa thua, mọi thứ vẫn chưa kết thúc, ta sẽ không từ bỏ!"
"Nhất kiếm đoạn diệp!"
"Nhất kiếm đoạn diệp!"
"Nhất kiếm đoạn diệp!"
Thanh âm của Bạch Uyên không ngừng vang vọng.
Lâm Tiêu nhíu mày, nhất kiếm đoạn diệp? Đây là Bạch thúc cho mình gợi ý sao?
Nhất kiếm đoạn diệp, nhất kiếm đoạn diệp... Lâm Tiêu tự lẩm bẩm, hai mắt chậm rãi nhắm lại, trong đầu bỗng hiện ra cảnh tượng lúc mình luyện kiếm.
Lá rụng đầy trời tung bay, đất trời hoàn toàn yên tĩnh, Lâm Tiêu cầm kiếm đứng đó, lúc này, trong mắt hắn chỉ có phiến lá rụng kia, trong lòng chỉ muốn chém đứt lá đó, mọi thứ trong thiên địa đều không liên quan đến hắn.
"Muốn từ bỏ sao?" Thấy Lâm Tiêu đã nhắm mắt lại, Mạc Thanh Phong thong thả nói, "Thôi được, vậy ta sẽ cho ngươi toàn thây."
Vừa dứt lời, thân ảnh Mạc Thanh Phong nhanh như chớp, nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Lâm Tiêu.
"Kết thúc." Mạc Thanh Phong khẽ nói trong lòng, cùng lúc đó, trường kiếm đâm về phía cổ Lâm Tiêu.
Ngay lúc này, Lâm Tiêu bỗng mở mắt, mạnh mẽ xoay người, vung kiếm!
Coong!
Mũi kiếm của Mạc Thanh Phong, bị chặn lại ở vị trí cách cổ Lâm Tiêu chỉ một tấc.
"Cái gì!" Mạc Thanh Phong có chút kinh hãi, không ngờ Lâm Tiêu có thể nhìn thấu một kiếm này của mình.
Nhân cơ hội Mạc Thanh Phong ngẩn người, Lâm Tiêu nắm bắt thời cơ, đột nhiên tung ra một quyền.
Ầm!
Trong lúc nguy cấp, Mạc Thanh Phong giơ tay lên che trước người, đỡ được một quyền này của Lâm Tiêu.
Nhưng rõ ràng hắn đã xem nhẹ sự cường hãn thân xác của Lâm Tiêu, trực tiếp bị một quyền này của Lâm Tiêu đánh bay ra ngoài mấy trượng.
"Thân xác thật mạnh!" Trung niên nam tử không nhịn được lên tiếng, thiếu niên này không những đỡ được kiếm nhanh của Thanh Phong, mà còn có thể nắm bắt được khoảng cách phản kích, điều này chưa từng xảy ra trong các trận chiến trước đây.
Tuy Mạc Thanh Phong chỉ dùng ba thành lực.
"Tiểu tử tốt, có ý tứ." Mạc Thanh Phong vẫy vẫy cánh tay tê dại, trong mắt hiếm khi lộ ra chiến ý.
Sau một khắc, biểu hiện trên mặt Mạc Thanh Phong nghiêm túc hơn rất nhiều, lần này, hắn dùng năm phần lực.
Đương đương đương!
Tiếng lưỡi kiếm giao nhau liên tục vang lên.
Tuy Lâm Tiêu có căn cơ kiếm đạo không tệ, nhưng dù sao cũng chỉ mới trở thành kiếm tu hơn mười ngày, so với Mạc Thanh Phong, tích lũy vẫn còn kém rất nhiều.
Năm chiêu sau, Lâm Tiêu bị thua.
"Ngươi rất tốt," Mạc Thanh Phong mỉm cười, "Đợi một thời gian, chắc chắn có thể xông ra kiếm đạo của riêng mình."
"Đa tạ chỉ giáo, cáo từ!" Lâm Tiêu chắp tay thi lễ, rồi quay người đi.
Nhìn bóng lưng Lâm Tiêu rời đi, Mạc Thanh Phong bỗng hỏi, "Sư phụ, người không định thu hắn vào học viện sao?"
"Đương nhiên là có ý đó," trung niên nam tử cười híp mắt nói, "Hạt giống tốt như vậy, Vấn Kiếm Học Viện của ta nhất định không thể bỏ qua, bất quá, đã là người của Ám Tinh Thành, nhất định sẽ tham gia chiêu sinh, đến lúc đó mời hắn cũng không muộn."
Có thể đỡ được năm chiêu của Thanh Phong, dù Thanh Phong chỉ dùng năm phần lực, nhưng cũng đã vô cùng khó có được, vả lại hắn còn trẻ tuổi như vậy, trung niên nam tử liếm môi, trong mắt thoáng chút nóng bỏng, không ngờ một Ám Tinh Thành nhỏ bé vậy mà có thể sinh ra một thiên tài như thế, lần này đúng là nhặt được bảo rồi.
"Nhưng mà, hình như ta quên hỏi tên của hắn thì phải?" Trung niên nam tử đột nhiên lên tiếng.
Sau khi rời khỏi Hắc Phong Sơn Mạch, Lâm Tiêu quay trở về Ám Tinh Thành, đi đến Linh Đan Các.
Linh Đan Các, một trong ba thế lực lớn của Thiên Tinh Đế Quốc, chuyên bán các loại đan dược, đồng thời tổ chức các loại hoạt động kinh doanh liên quan đến tu luyện, ví dụ như vũ khí, bán đấu giá, v.v...
Thành viên của Linh Đan Các là các luyện đan sư, chi nhánh của nó phân bố khắp đế quốc, nơi Lâm Tiêu đến chỉ là một phân hội.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?" Một nữ tử có dung mạo xinh đẹp mỉm cười nói.
"Ta muốn bán một ít thi thể yêu thú."
"Vâng, xin mời đi theo tôi."
Lâm Tiêu đi theo nữ tử đến một kho phòng.
"Tiên sinh, xin lấy đồ của ngài ra, chúng tôi sẽ định giá."
Lâm Tiêu gật đầu, liền lấy thi thể yêu thú ra khỏi chiếc nhẫn.
Trong nháy mắt, hàng trăm thi thể yêu thú chất đống trong kho phòng, kho hàng vuông vắn mười trượng, gần như đã chiếm một nửa không gian.
Đây đều là chiến lợi phẩm Lâm Tiêu thu hoạch được ở Hắc Phong Sơn Mạch trong hơn hai mươi ngày qua, mỗi lần giết được thi thể yêu thú, Lâm Tiêu đều cất lại, chính là để đến đây bán lấy tiền đổi tài nguyên.
Thấy những thi thể yêu thú này, nữ tử kinh hãi, tuy nói có không ít người đến đây bán yêu thú, nhưng có thể lấy ra một lần nhiều như thế này, hơn nữa phẩm cấp yêu thú cũng không thấp, quả thật cực kỳ hiếm thấy.
Vả lại, vị tiên sinh này nhìn qua trẻ tuổi như vậy, hay nói đúng hơn là một thiếu niên, vậy mà có thể lấy ra nhiều thi thể yêu thú như thế, nếu như đây đều là do một mình hắn săn giết, quả thật rất lợi hại.
Cảm thấy thiếu niên này có lai lịch bất phàm, nữ tử đảo mắt nói, "Tiên sinh, số lượng yêu thú quá nhiều, chúng tôi cần thời gian thống kê lại, xin mời ngài chờ ở quầy."
Rồi đưa Lâm Tiêu ra phía quầy chờ.
Sau khi Lâm Tiêu vừa đi, nữ tử rời khỏi kho, đóng cửa lại, đi đến một hoa viên.
Hoa viên thanh tân tao nhã, ở giữa là con đường nhỏ rải sỏi nhiều màu, hai bên đường nhỏ là hoa cỏ đủ loại, ong bướm vờn quanh, trong không khí tràn ngập mùi hương thơm ngát.
Trong một cái đình nhỏ, một nữ tử áo đỏ đang uống trà.
Nữ tử đi tới trước mặt nữ tử áo đỏ, kể lại chuyện vừa rồi.
"Có chuyện thú vị sao?" Khóe miệng nữ tử áo đỏ hơi cong lên, quyến rũ mà động lòng người, "Có chút thú vị, ta đi xem sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận