Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 1027:: Bức hôn

Buổi sáng, ánh nắng tươi sáng, thời tiết dễ chịu khoan khoái. Đêm qua, Lâm Tiêu thức đêm khắc linh văn, cuối cùng, khắc ra mấy đạo nhị cấp trung giai linh văn, sau đó, liền trực tiếp ngủ say. Không thể không nói, đạo linh văn thực sự rất tiêu hao tinh thần, cần rất nhiều giấc ngủ mới có thể hồi phục lại. Gần đến trưa, Lâm Tiêu mới tỉnh dậy. Đẩy cửa đi ra ngoài, liền nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của Phương Đình. Trong sân, Phương Đình đang chơi đùa với Tiểu Bạch, Phương Đình đi lại trên xích đu, Tiểu Bạch ở phía dưới vui vẻ nhún nhảy, một người một thú chơi rất vui vẻ. Thấy cảnh này, Lâm Tiêu trên mặt cũng lộ ra nụ cười. “Ta ra ngoài mua chút quyển trục linh văn, không đủ dùng.” Lâm Tiêu nói. Mấy ngày gần đây, hắn ngày đêm khắc linh văn, không biết đã tiêu hao bao nhiêu quyển trục, quyển trục nhị cấp chưa ghi cũng đã không đủ dùng, cần phải mua thêm một ít. Nghe được tiếng nói, Phương Đình quay đầu nhìn Lâm Tiêu, mỉm cười nói, “Đi đi, cơm đã làm xong, đợi ngươi về chúng ta cùng nhau ăn.” “Ừm, ta sẽ về nhanh thôi, cho ăn, Tiểu Bạch, ngươi không được ăn vụng đó.” Lâm Tiêu liếc mắt nhìn Tiểu Bạch. “Ô ô...” Tiểu Bạch bĩu môi, kêu hai tiếng, đứng thẳng lên, hai chân trước bắt chéo nhau, lộ ra vẻ mặt tức giận, làm cho Phương Đình và Lâm Tiêu bật cười. Rời khỏi Phương gia, Lâm Tiêu đi trên đường phố, tìm kiếm cửa hàng bán quyển trục linh văn. Thương Huyền Thành, dù sao đạo linh văn rất thịnh hành, nơi bán tài liệu liên quan đến Linh Văn Sư cần thiết vẫn có rất nhiều, rất nhanh, Lâm Tiêu tìm được một cửa hàng. Cùng lúc đó, trong biệt viện, Phương Đình vẫn đang cùng Tiểu Bạch đùa giỡn, nhắc tới, nàng đã rất lâu rồi chưa được vui vẻ như vậy. Bỗng nhiên, bên ngoài Phương phủ, truyền đến một tràng tiếng vó ngựa dồn dập. Mặt Phương Đình hơi biến sắc, từ trên xích đu nhảy xuống, vội vàng ôm lấy Tiểu Bạch, trong lòng, bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt. Rất nhanh, một loạt tiếng bước chân hướng về phía biệt viện này, càng lúc càng gần. "Đình nhi, mau ra đây, Lưu công tử đến đón dâu rồi!" Tiếng Phương Dã từ xa vọng đến, truyền vào trong sân nhỏ, làm cho sắc mặt Phương Đình thay đổi. Rất nhanh, đoàn người tiến vào tiểu viện. Người dẫn đầu, lại là một bộ đại hồng bào, áo tân lang Lưu Vân Phi, chỉ thấy mặt hắn tươi cười, vừa vào đã nhìn chằm chằm vào Phương Đình, trong mắt, nóng rực. Lưu Vân Thiên, đi theo phía sau, cũng đang cười, nhưng nụ cười này có chút hèn mọn. Một bên, người của Phương Dã đi theo, trên mặt cũng đầy vẻ vui mừng, nhất là Phương Bình, trên mặt còn mang theo vài phần hả hê. "Ta chưa từng nói phải lấy chồng, rời khỏi biệt viện của ta!" Phương Đình liếc nhìn đám người Lưu Vân Thiên một cái, quát. "Đình nhi, nghe đại bá khuyên một câu, Lưu công tử là khoáng thế kỳ tài, thiên phú dị bẩm, tiền đồ vô lượng, Lưu gia lại là đại gia tộc số một Thương Huyền Thành, con theo Lưu công tử, tương lai sẽ rất vinh hoa phú quý, hưởng thụ vô tận, nghe đại bá khuyên một câu, mặc vào bộ giá y này, cùng Lưu công tử bái đường thành thân đi." Phương Dã ra vẻ khuyên nhủ chân thành, trên tay, cầm một chiếc hộp, bên trong là bộ giá y đã được gấp cẩn thận. "Đúng đó, muội muội, muội không biết đâu, ta thật ước ao vận may của muội, có thể gả cho Lưu công tử, đây chính là mấy trăm năm phúc khí tu luyện của muội đó, muội còn do dự gì nữa, trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, sớm muộn gì muội cũng phải lập gia đình thôi, mau mặc vào giá y đi, đây là Lưu công tử đặc biệt mời thợ may giỏi nhất Thương Huyền Thành may đó, thấy người ta đối với muội tốt như vậy không." Phương Bình cười híp mắt nói, khóe miệng cong lên một độ cung. "Hừ, ngươi đã ước ao ta như vậy, vậy ngươi hãy gả cho Lưu công tử đi, ngược lại ta không gả, chết cũng không gả!" Phương Đình lạnh lùng nói. Nghe vậy, vẻ mặt Lưu Vân Phi tức khắc trầm xuống, một bên, Phương Dã thấy thế, mặt cũng đột nhiên lạnh đi, "Phương Đình, hôm nay là ngày vui của Lưu công tử, đại bá khuyên con lần cuối, mau mặc giá y vào, cùng Lưu công tử bái đường thành thân, Phương gia nuôi con nhiều năm như vậy, con không thể ích kỷ như thế được!" “Ích kỷ, ha hả,” Nghe được lời Phương Dã nói, Phương Đình cười nhạt, “Những lời này đáng lẽ phải nói với chính các người mới phải, từ khi cha ta mất, cha con các người chưa từng đối xử tốt với ta, ép ta gả cho Lưu Vân Phi, chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, muốn dùng ta để lấy danh ngạch tiến vào Linh Huyền Công Hội cho con gái của các ngươi, ngươi căn bản không xứng làm đại bá của ta, nghĩ xem trước đây cha ta đối với các ngươi không tệ, vậy mà các ngươi lại đối xử với ta như vậy, cha con các ngươi, đều là lũ lang tâm cẩu phế súc vật!" Nói đến đây mặt Phương Đình cũng có vẻ dữ tợn, thấy rõ, nàng đối với cha con Phương Dã, oán hận đến thế nào. “Láo xược!” Phương Dã giận tím mặt, giận dữ chỉ vào Phương Đình, "Con nha đầu chết tiệt kia, vậy mà dám cãi lời đại bá con, phản con, hôm nay con gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả, đây là quyết định của gia tộc, con không làm trái được!" "Không gả, ta có chết cũng không gả cho!" Phương Đình hét lên, giọng điệu mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận