Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 368:: Người mạnh là vua

Khi thấy Lâm Tiêu ở trước mặt, Hoàng Nghị lập tức trợn tròn hai mắt, con ngươi như muốn nổ tung ra, vẻ mặt khó tin, vừa rồi chẳng lẽ là Lâm Tiêu một kiếm chém giết hai con Huyết Lang, cứu mạng hắn? Lâm Tiêu lấy hai viên yêu đan ra, vừa quay đầu lại, đã thấy biểu tình khoa trương của Hoàng Nghị, liền lạnh lùng liếc hắn một cái, rồi quay người bỏ đi. Nhìn bóng lưng Lâm Tiêu rời đi, Hoàng Nghị chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, giống như bị đánh một bạt tai thật mạnh, kẻ mà hắn luôn chướng mắt lại cứu mạng hắn, vừa nãy thôi, hắn còn trào phúng Lâm Tiêu là đồ con ghẻ. Có khả năng một kiếm chém giết hai con Thiên Nguyệt Huyết Lang, nếu như đây còn gọi là con ghẻ, vậy hắn Hoàng Nghị, nhất định là một đống phân chó. Rất nhanh, mấy người tụ tập lại một chỗ. "Lâm sư đệ, chuyện lúc trước, ta có nhiều mạo phạm, ta xin lỗi ngươi." Lưu Đến chắp tay thi lễ, xấu hổ nói, vừa nãy nếu không có Lâm Tiêu ra tay, có lẽ hắn giờ này đã mất mạng. "Không sao, mọi người đều là đồng môn." Lâm Tiêu cười nhạt, rất có ý tứ cười xí xóa thù hằn, một bên, Đại Sơn đấm ngực hắn một cái, cười hì hì nói, "Được đó nha, Lâm sư đệ, không ngờ ngươi là người thâm tàng bất lộ, mọi người đều bị ngươi qua mắt, thực lực của ngươi, ít nhất phải xếp vào top 10 bảng nội viện." "Đâu có đâu có." "Ai, chỉ là, có một số tên thì chẳng ra gì," Đại Sơn cố ý liếc Hoàng Nghị bên cạnh một cái, giọng có chút lạnh lùng, "Trong lúc nguy cấp, vì mạng sống của mình, ngay cả đồng đội cũng có thể bán rẻ, đúng là vô liêm sỉ hết chỗ nói." Qua chuyện này, Đại Sơn cũng đã thấy rõ bộ mặt thật của một vài người. Hoàng Nghị tự nhiên nghe ra Đại Sơn đang nói mình, mặt lập tức đỏ bừng, cơ hồ muốn nhỏ máu, ngực bị đè nén đến cực điểm, nhưng lại không nói được một lời nào, không thể nào phản bác. "Đi thôi, chúng ta trở về." Theo sau, mấy người trở về nơi đóng quân. Khi thấy mấy người trở về, tất cả mọi người cười tiến lên đón, thấy quần áo mấy người rách nát, có không ít vết thương, không khỏi nhíu mày, "Mấy người làm sao vậy, không sao chứ." So với ba người Đại Sơn, Lâm Tiêu thì quần áo hoàn hảo không một vết xước, thậm chí không hề có vết thương nào, không khỏi khiến cho những người khác lộ vẻ khinh bỉ. Hiển nhiên, tất cả mọi người cho rằng, Lâm Tiêu chắc chắn không tham gia chiến đấu, mà là để Đại Sơn đám người liều sống liều chết, còn hắn thì đứng một bên quan chiến, thật không ngờ hắn vừa rồi còn chủ động xin đi săn giết yêu thú, đúng là không biết xấu hổ. "Ai, con ghẻ thì vẫn là con ghẻ, để các sư huynh mình đi liều sống chết chiến đấu, còn hắn thì không nhúc nhích, loại người này, thật không biết xấu hổ." "Đúng vậy đó, lúc nãy không biết là ai nói, muốn đi săn giết yêu thú lịch lãm đây, kết quả, chắc là đến lông yêu thú cũng chưa chạm tới quá." Một bên, Tiêu Phàm cũng hừ lạnh một tiếng, khóe miệng mang đầy vẻ khinh miệt, hiển nhiên, Lâm Tiêu so với hắn tưởng tượng còn bất tài hơn nhiều. Nghe được mọi người trào phúng, sắc mặt Đại Sơn đám người có chút kỳ quái, liếc nhau một cái, không khỏi cười khổ. "Không phải như vậy," Đại Sơn vội vàng giải thích, "Là Lâm sư đệ đã cứu ba người chúng ta, nếu không có Lâm sư đệ, chúng ta đã sớm thành thức ăn của Huyết Lang." "Cái gì!" Mọi người mặt lộ vẻ kinh ngạc, cứ ngỡ nghe lầm, "Đại Sơn, ngươi không đùa đó chứ, hay là ngươi muốn che chở cho người này, nên mới bịa đặt ra chuyện này?" "Ta không hề bịa chuyện gì, ta cũng không cần thiết che chở Lâm sư đệ, thực lực của hắn mạnh hơn so với phần lớn chúng ta." Đại Sơn nói, lập tức kể lại sự tình vừa mới xảy ra trong rừng. Nghe Đại Sơn giải thích, mọi người đều kinh ngạc vô cùng, không khỏi kinh ngạc nhìn Lâm Tiêu một cái, thật không ngờ, Lâm Tiêu luôn bị bọn họ coi thường, lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ. Một kiếm chém giết hai con Thiên Nguyệt Huyết Lang, mặc dù là bọn họ ở đây, ngoại trừ Tiêu Phàm ra, chắc là không có mấy ai làm được. Xác định đúng như lời Đại Sơn nói, thực lực của Lâm Tiêu so với phần lớn bọn họ đều mạnh hơn. Còn những người vừa nãy trào phúng Lâm Tiêu, nói hắn là con ghẻ, lúc này thì bị đánh vào mặt một cách đau đớn, cúi đầu, hết sức khó xử. Một bên, Tiêu Phàm thì nhíu mày, không ngờ rằng mình lại nhìn lầm người, trong lòng không khỏi có chút hối hận, nếu như sớm biết Lâm Tiêu có thực lực mạnh mẽ như vậy, hắn nhất định sẽ nghĩ cách lôi kéo, nhưng bây giờ thì rõ là đã muộn, trên đường đi, hắn luôn lạnh nhạt với Lâm Tiêu. Còn Hoàng Nghị, thì triệt để bị mọi người cô lập, kẻ bán rẻ đồng đội thì không ai tha thứ. "Mọi người thu được bao nhiêu yêu đan rồi? Đến, qua so tài một chút." Từ trên trời cao, giọng nói của Nam Cung Kiếm vang lên. "Ta đi đây, không biết có thắng được mười vò rượu ngon không." Đại Sơn cười cười, theo sau cầm mấy viên yêu đan đi qua. Không lâu sau, Đại Sơn trở về, vung tay một cái, mười vò rượu ngon xuất hiện, "Không ngờ, yêu đan mà bên chúng ta thu được lại có phẩm cấp cao nhất, mọi người uống thoải mái đi." "Nhờ có Lâm sư đệ, chúng ta mới có thể uống được những rượu này, nào, Lâm sư đệ, ta mời ngươi một chén." "Ta cũng mời ngươi một ly..." Rất nhiều các sư huynh đến mời rượu Lâm Tiêu, liên tục khen ngợi, thái độ đối với Lâm Tiêu khác hẳn so với trước kia, khiến cho Lâm Tiêu trong lòng cảm thán, quả nhiên trong cái thế giới kẻ mạnh là vua này, chỉ có thực lực, mới có thể được tôn trọng. Uống rượu xong, mọi người tán gẫu một hồi, sau đó đi ngủ. Lâm Tiêu không ngủ trong lều, mà tùy ý nằm trên một thân cây. Đêm đến, đang ngủ say, Lâm Tiêu đột nhiên bị một tiếng động làm tỉnh giấc, đột ngột mở mắt, theo tiếng nhìn lại, thấy một bóng đen thoáng qua, trong chớp mắt, dường như không có gì. "Chẳng lẽ là ta hoa mắt?" Lâm Tiêu lắc đầu, rồi lại ngủ tiếp, không để ý đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận