Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 27:: Linh Đan Các

Hai người đến trước mặt Tiết Dương, chắp tay thi lễ. Sau đó, Trương Hàn lấy ra một cái hộp gỗ, "Tiết huynh, trong này là một viên Hóa Linh Đan, phiền huynh giúp ta đưa cho Lâm Tiêu." Tiếp đó, Ngụy Vô Kỵ cũng lấy ra một cái bình ngọc, "Tiết huynh, trong này có mười viên Bổ Linh Hoàn, có thể giúp Lâm Tiêu khôi phục nhanh chóng." Tiết Dương cười nhạt, cũng không khách khí, thu hết cả hai, hắn tự nhiên hiểu ý của hai người. "Đa tạ hai vị, ta thay Lâm Tiêu cảm ơn hai vị." Tiết Dương đáp lễ nói. "Tiết huynh, cáo từ." Nghe vậy, hai người khẽ gật đầu, tuy không lôi kéo được Lâm Tiêu, nhưng ít nhất cũng không kết thù kết oán là đủ. Vừa dứt lời, Trương Hàn cùng Ngụy Vô Kỵ thở dài một tiếng, rồi rời khỏi luyện võ trường. Người mặc áo choàng đen thấy Lâm Tiêu đã hôn mê, không dừng lại, trực tiếp rời đi, bất quá lúc nàng đi, thân thể hơi lắc lư, trông có vẻ bị thương. Tiết Dương liếc nhìn người mặc áo choàng đen, khi thấy mái tóc dài xõa vai, mới nhận ra đối phương là một cô gái, cô gái này khí tức hùng hậu, chắc chắn đã ở trên Hóa Tiên Cảnh. Lúc nãy, vào thời khắc sinh tử, nhờ có người mặc áo choàng đen kịp thời ra tay, thu hút sự chú ý của Nam Cung Kiệt, đồng thời làm suy giảm linh khí của Nam Cung Kiệt, nếu không, nói không chừng Lâm Tiêu không thể ra được một kiếm đó. Nghĩ vậy, nàng kia chắc là bạn của Lâm Tiêu, Tiết Dương thầm nghĩ, thoáng nhìn Lâm Tiêu một cái, ánh mắt lóe lên, hài tử này, trên người có bao nhiêu bí mật.
Lâm Tiêu khi tỉnh lại, đã là ba ngày sau. "Tiêu nhi, con cuối cùng cũng tỉnh." Bên cạnh, Lâm Phong lộ ra một tia vui mừng, vẻ mặt yêu thương nhìn Lâm Tiêu. "Nghĩa phụ, con đã ngủ mấy ngày?" Lâm Tiêu cố gắng ngồi dậy, cảm thấy đau nhức toàn thân, mềm yếu vô lực. Lâm Phong nhìn Lâm Tiêu một cái, "Đã ba ngày rồi, Tiết tiên sinh bọn họ cũng đã đi rồi." "Đi rồi sao?" Lâm Tiêu thì thào nói, vốn còn định cảm ơn bọn họ một tiếng. Bất quá cũng không sao, đợi hắn đi Vấn Kiếm Học Viện, sẽ gặp lại bọn họ. "Tiêu nhi, đây là đồ đạc Tiết tiên sinh để lại cho con." Lâm Phong lấy ra hai hộp gỗ, cộng thêm một đạo quyển trục. Lâm Tiêu nhận lấy đồ đạc, mở đạo quyển trục ra trước. Trang đầu của quyển trục, vẽ một thanh kiếm, nhìn như vài nét bút đơn sơ, nhưng lại vẽ ra một loại khí thế thà gãy chứ không cong, một cổ khí tức sắc bén đập vào mặt, giống như mũi kiếm vậy. Phía sau, lại là một ít lời nhắn và nội dung, kể về hơn trăm năm lịch sử của Vấn Kiếm Học Viện, cùng với tôn chỉ và quy định của học viện, ngoài ra còn nói rõ thời gian chiêu sinh của Vấn Kiếm Học Viện, tính ra thời gian là vào một tháng sau. Cuối cùng, là một cái kiếm ấn. Sau đó, Lâm Tiêu mở hai hộp gỗ ra. Trong đều là đan dược, một hộp là Hóa Linh Đan, có thể giúp người tu hành ở Tụ Linh Cảnh thuận lợi đột phá Tụ Linh Cảnh, giá trị cao hơn Bồi Linh Đan không chỉ gấp mười mấy lần, hộp còn lại là Bổ Linh Hoàn, là một loại đan dược có thể giúp chữa trị linh mạch. "Những đan dược này, là đạo sư của Thiên Hà Học Viện và Thương Phong Học Viện cho con." Lâm Phong nói. Nghe vậy, Lâm Tiêu gật đầu, tự nhiên là hiểu rõ đạo lý. "Hô ——" Lâm Tiêu thở ra một hơi thật dài, để hộp gỗ qua một bên, cầm lấy quyển trục.
Hồi tưởng lại chuyện phát sinh một tháng trước, Lâm Tịch Nhi phản bội, Thôn Linh Kiếm Chủ truyền thừa, cùng với Chiêu Sinh Hội lần này, một tháng ngắn ngủi, xảy ra quá nhiều chuyện. Trải qua chuyện này, Lâm Tiêu tâm trí cũng trưởng thành hơn rất nhiều, hiểu ra không ít đạo lý. Tóm lại, hiện tại mục tiêu của Lâm Tiêu là Vấn Kiếm Học Viện, và Linh Giới Bảng. Một tháng thời gian, Lâm Tiêu phải nắm chắc để tăng thực lực, Vấn Kiếm Học Viện là một trong tứ đại học viện của Thiên Tinh Đế Quốc, lại còn là một trong ba đại thế lực, không bao giờ thiếu chính là thiên tài. Nếu muốn nổi bật giữa vô số thiên tài, Lâm Tiêu nhất định phải tăng thực lực lên thật nhanh, hắn đọc được trên quyển trục, tân sinh sau khi nhập học, sẽ có một trận thi đấu xếp hạng, quyết định vị trí của tân sinh trong học viện sau này. Thấy Lâm Tiêu vừa mới tỉnh lại, đã tràn đầy ý chí chiến đấu, Lâm Phong không khỏi cười nhạt, hài tử này, so với ta tưởng tượng còn kiên cường hơn, thiên phú càng là ngàn năm khó gặp, Sở huynh, huynh có một đứa con trai tốt. Chờ Tiêu nhi ở Vấn Kiếm Học Viện tôi luyện một phen, đạt tới Hóa Tiên Cảnh, ta sẽ kể cho nó nghe chuyện kia, Lâm Phong trong lòng hạ quyết định. "Tiêu nhi, con nghỉ ngơi cho tốt, nghĩa phụ đi dặn nhà bếp làm những món ngon bổ dưỡng cho con." Nói xong, Lâm Phong rời khỏi phòng.
Hai ngày sau, nhờ có Bổ Linh Hoàn, thân thể Lâm Tiêu hoàn toàn hồi phục, ngoài Bổ Linh Hoàn ra, linh mạch thiên cấp của Lâm Tiêu cũng rất quan trọng, không chỉ rèn luyện ra thân thể cường hãn, mà còn hồi phục thân thể rất nhanh. Không thể không nói, dược hiệu của Bổ Linh Hoàn rất tốt, Lâm Tiêu nghĩ, lúc rời khỏi Ám Tinh Thành, nhất định phải mua một ít mang theo người, để phòng bất trắc. Sau khi hồi phục, Lâm Tiêu rời khỏi Lâm gia, đi đến Linh Đan Các. Trong trận chiến với Nam Cung Kiệt, nhờ có Lý Nhược Lan ra tay, Lâm Tiêu mới có cơ hội tập kích, có thể nói, có thể thành công chém được một tay của Nam Cung Kiệt, Lý Nhược Lan có không ít công lao. Đến Linh Đan Các, một vị nữ tử xinh đẹp tiếp đón Lâm Tiêu, là thị nữ Hồng Ngọc của Lý Nhược Lan. Hồng Ngọc nhìn Lâm Tiêu một cái, mỉm cười nói, "Lâm công tử, ngươi đến tìm Lý chấp sự phải không?" Nghe vậy, Lâm Tiêu ngược lại vô cùng ngạc nhiên, không ngờ nữ hài này lại nhìn ra tâm tư của mình, lúc này gật đầu. "Lý chấp sự đã sớm biết ngươi sẽ đến tìm nàng, đặc biệt bảo ta đợi ở đây." Hồng Ngọc giải thích. Dưới sự hướng dẫn của Hồng Ngọc, Lâm Tiêu đi đến một nơi tiểu viện thanh u khác biệt. Tiểu viện thanh tân đạm nhã, cảnh xuân tươi đẹp, ong bướm bay lượn, tỏa ra một trận hương thơm thấm vào ruột gan, có thể thấy, người sống ở nơi này, nhất định là một cô nương có tấm lòng dịu dàng. Bất quá, Lâm Tiêu cũng sờ mũi một cái, nhớ đến vóc dáng quyến rũ của Lý Nhược Lan, một đôi mắt hút hồn, giọng điệu trêu chọc, không khỏi nhíu mày, nghĩ thế nào cũng không ăn khớp với cái viện này. Khó trách nói, phụ nữ là động vật dễ thay đổi. Có khi, dưới vẻ bề ngoài quyến rũ yêu diễm của Lý Nhược Lan, bên trong là một tiểu nữ hài hồn nhiên ngây thơ cũng chưa biết chừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận