Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 572:: Luận bàn giao lưu hội

Chương 572: Luận bàn giao lưu hội Ngô Hạo đứng trên bàn đá, mặt tươi cười, nhìn mọi người dưới đài.
"Ta tới!"
Lời còn chưa dứt, một bóng người đã lướt lên đài đá.
"Ngô sư huynh, ta tên là Minh Hạo, đến từ t·h·iên Giang đế quốc, mong sư huynh hạ thủ lưu tình, chỉ giáo nhiều hơn."
Một thanh niên da ngăm đen chắp tay thi lễ.
Ngô Hạo cười nhạt, "Đó là đương nhiên, điểm đến thì dừng, Minh sư đệ, ra chiêu đi."
"Vậy ta cũng không khách khí."
Vút!
Minh Hạo thân hình lóe lên, nháy mắt nhanh chóng hướng Ngô Hạo, mà Ngô Hạo vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Ầm!
Minh Hạo tung một quyền, tiếng khí nổ vang lên, nhưng lại thấy Ngô Hạo tùy ý bước ra, sơ sài né được một quyền này.
"Trở lại!"
Minh Hạo sắc mặt hơi biến thành ngưng trọng, liên tiếp tung ra mấy quyền, đều bị Ngô Hạo dễ dàng tránh được.
Dưới đài đá, Lâm Tiêu trong mắt lóe lên tia sáng, tên Ngô Hạo này, tu vi tuyệt đối ở Huyền Linh Cảnh tam trọng trở lên, am hiểu vũ kỹ rất sâu, bằng không, không thể dễ dàng nhìn thấu sơ hở trong quyền pháp của Minh Hạo.
Võ giả, theo tu vi tăng lên, sự am hiểu về vũ kỹ cũng sẽ từng bước sâu sắc hơn.
Những người khác, thấy Ngô Hạo dễ dàng tránh được công kích của Minh Hạo, không khỏi kinh hô liên tục, quả không hổ là cao thủ Lôi Ngục Tông.
Rất nhanh, Minh Hạo đã tung ra mấy chục chiêu, nhưng vẫn không thể đả thương được Ngô Hạo.
Mà lúc này, Ngô Hạo cũng đã thăm dò tổng thể thực lực của Minh Hạo, trong lòng đã có tính toán.
Thình thịch!
Theo một tiếng nổ lớn, thân thể Minh Hạo run lên, liên tiếp lùi lại, lùi đến sát mép đài đá mới dừng lại, mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc.
"Ngô sư huynh, ta thua, đa tạ đã hạ thủ lưu tình."
Minh Hạo chắp tay thi lễ, hắn biết, nếu không phải Ngô Hạo luôn nhường, hắn tuyệt đối không chống nổi một chiêu.
Đương nhiên, ý định của hắn cũng đã đạt được, đã bộc lộ hết toàn bộ thực lực, còn Lôi Ngục Tông nghĩ như thế nào, hắn cũng không biết.
"Đa tạ."
Ngô Hạo cười nhạt, bước xuống đài đá.
"Bẩm trưởng lão, người này thực lực không tệ, có thể thu làm đệ tử ký danh."
Trở lại khu vực Lôi Ngục Tông, Ngô Hạo cung kính nói với một lão giả tóc trắng bên cạnh, người này khẽ vuốt râu.
Sau đó, Huyết Sát Tông phái ra một đệ tử lên đài, nói mấy câu xã giao, một thanh niên cao lớn lên đài.
Cũng tương tự như ván trước, đệ tử Huyết Sát Tông giữ lại lực, giao đấu vài chục chiêu với thanh niên cao lớn, thăm dò thực lực và tư chất của đối phương, mới đánh bại đối phương.
Sau đó, đến lượt Thiên Kiếm Tông.
Chỉ là, khi đệ tử Thiên Kiếm Tông lên đài xin giao đấu, một lúc lâu sau mới có người lên.
Mọi người đều biết, trong bốn thế lực có mặt hôm nay, Thiên Kiếm Tông là yếu nhất, cho nên, phần lớn người lựa chọn đầu tiên đều là ba tông khác.
Đệ tử lên đài này, phỏng chừng cũng biết không thể được Lôi Ngục Tông công nhận, cho nên mới lùi bước chọn Thiên Kiếm Tông.
Tiếp sau đó, là Băng Linh Cung.
Điều bất ngờ là, Băng Linh Cung lại cử người dẫn đầu, mỹ phụ kia lên đài.
Nàng mỹ phụ trông không đến ba mươi tuổi, một thân y phục xanh băng, da như tuyết, thân hình uyển chuyển, cử chỉ cao quý thánh khiết, khiến rất nhiều người dưới đài thất thần.
Chỉ là, thần sắc mỹ phụ có chút lạnh lùng, thờ ơ quét một lượt dưới đài, khẽ lắc đầu.
Băng Linh Cung, bồi dưỡng là t·h·iên tài về linh văn, thiên phú võ đạo xếp sau, thực tế thì, khi linh văn đạt đến một trình độ nhất định, chiến lực cũng không thua kém gì võ giả.
Vả lại, Băng Linh Cung từ trước đến nay chỉ thu nhận nữ tử, cho nên, phạm vi nàng có thể chọn lựa càng nhỏ.
Một đôi mắt đẹp quét tới quét lui dưới đài, vẫn không thấy ai khiến nàng vừa ý, không khỏi thở dài trong lòng.
Khi nàng đang suy nghĩ đến việc bỏ cuộc, bỗng ánh mắt sáng lên, ánh mắt khóa chặt vào một bóng người phía sau đám đông.
Đó là một cô t·h·iếu nữ, mười sáu mười bảy tuổi, xinh đẹp lay động lòng người, lúc này đang cúi đầu, trên mặt có vẻ ưu tư, chẳng biết đang nghĩ gì.
Nhưng điều khiến mỹ phụ chú ý, không phải dung mạo của t·h·iếu nữ, mà là sự dao động linh văn của nàng.
Nàng là một Linh Vân Sư ngũ phẩm, có cảm giác lực về linh văn kinh người, có thể cảm nhận được, t·h·iếu nữ này không hề đơn giản.
"Vị cô nương kia, làm phiền ngươi lên đây một lát."
Mỹ phụ hiếm khi nở một nụ cười, ánh mắt nhìn về một hướng.
Lập tức, mọi người dõi theo ánh mắt của nàng, đồng loạt nhìn về một vị trí.
Nơi đó, có một cô t·h·iếu nữ đang đứng.
Mộ Dung Thi đứng ở phía sau đám người, biết tin Lâm Tiêu giành được vị trí thứ nhất kỳ thi tuyển khu đông, vừa kinh hãi vừa hài lòng, quả nhiên nàng không nhìn lầm người.
Nhưng cùng lúc, trong lòng nàng cũng có chút phức tạp.
Lâm Tiêu hiện tại, thực lực đã tăng lên đến mức độ này, đoạt được vị trí số một khu đông, còn nàng, đã không theo kịp bước chân hắn, ngay cả top 100 cũng không đạt được, khó tránh khỏi thất vọng, phiền muộn.
Mộ Dung Thi cũng là một cô gái mạnh mẽ, có lòng kiêu hãnh riêng, nàng không hề đố kỵ Lâm Tiêu, mà là cảm thấy mình là bạn gái của hắn, ít nhất cũng phải có thiên phú và thực lực xứng đôi với hắn, nàng không muốn trở thành một người phụ nữ cả đời dựa vào sự che chở của Lâm Tiêu.
Nhưng ngay lúc này, nàng không biết phải làm sao, cho nên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ u sầu.
Và đúng lúc này, tất cả ánh mắt đều hướng về phía nàng.
Mộ Dung Thi ngẩn người, ngẩng đầu lên, thấy trên đài đá, một mỹ phụ đang nhìn nàng, nở nụ cười tươi.
Một bên, Lâm Tiêu thấy cảnh này cũng hơi kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận