Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 498:: Xích Linh Quả

Chương 498: Xích Linh Quả
Nửa ngày trời, Lâm Tiêu đi khắp khu rừng nhưng không phát hiện ra điều gì.
"Không biết vị cường giả Địa Linh Cảnh này để lại truyền thừa ở đâu?" Lâm Tiêu cau mày. Ngay lúc đó, chóp mũi hắn đột nhiên khẽ động.
"Mùi thơm này..."
Đạt đến Huyền Linh Cảnh, cảm nhận của hắn đối với mọi vật xung quanh tăng lên rất nhiều. Rất nhanh, Lâm Tiêu xác định được một hướng, mùi thơm chính là từ phía đó truyền đến.
Ngay sau đó, thân hình hắn lóe lên, lao về hướng kia.
Đi thêm chừng hơn mười dặm, Lâm Tiêu cảm thấy mùi hương càng lúc càng nồng. Khi vượt qua một gò núi, hắn đột ngột dừng chân.
Chỉ thấy phía trước, cách đó vài trăm mét, có một hồ nước rộng lớn. Lúc này, có khoảng mười mấy bóng người đang đứng quanh hồ, mắt nhìn vào giữa hồ.
Nơi đó, có một hòn đảo nhỏ đường kính hơn 10 mét. Ở trung tâm đảo là một cây đại thụ cành lá xum xuê. Trên cây, lác đác có một vài trái cây.
Những trái cây này có màu đỏ tươi, căng mọng và tỏa ra linh khí cực kỳ nồng đậm. Linh khí bốc lên tạo thành một màn sương trắng mỏng bao phủ trên mặt hồ.
Xích Linh Quả!
Lâm Tiêu đầu tiên ngẩn người, sau đó trong lòng xao động.
Xích Linh Quả có thể giúp võ giả Huyền Linh Cảnh tăng cao tu vi, cường gân kiện cốt, có vô số lợi ích. Cần biết, ở cấp bậc Huyền Linh Cảnh này, nhu cầu linh khí rất lớn vì phải ngưng tụ thành linh dịch. Do đó, việc tăng tu vi rất khó khăn. Không ngoa khi nói rằng một cao thủ Huyền Linh Cảnh bình thường, nếu không có kỳ ngộ và tài nguyên hỗ trợ, mà chỉ tu luyện bằng cách thôn phệ linh khí thiên địa, e rằng mười năm cũng chưa chắc đột phá được một tầng.
Trong khi đó, Xích Linh Quả chứa đựng linh khí nồng đậm, có thể giúp võ giả Huyền Linh Cảnh tăng tu vi nhanh chóng. Hơn nữa, nó lại vô cùng quý hiếm, nếu ở bên ngoài thì chắc chắn là có tiền cũng không mua được.
Vì vậy, Xích Linh Quả có thể nói là thứ mà tất cả võ giả Huyền Linh Cảnh đều tha thiết mơ ước.
"Chẳng qua, Xích Linh Quả này hình như chưa chín. Thảo nào bọn họ đều đứng đó ngóng chờ." Lâm Tiêu trầm ngâm nói.
Trong số mười mấy người ở bờ hồ, có năm người là người của Liệt Nhật Đế Quốc, Hoàng Thăng và An Nam bất ngờ cũng ở trong số đó. Còn lại là người của Minh Nguyệt Đế Quốc. Bên phía Thiên Tinh Đế Quốc chỉ có một mình Nam Cung Vân.
Lâm Tiêu đảo mắt, thầm nghĩ khi Xích Linh Quả chín sẽ không tránh khỏi một trận ác chiến. Vậy chi bằng hắn cứ ẩn nấp ở đây, chờ khi bọn chúng đánh nhau, hắn sẽ thừa cơ ngư ông đắc lợi.
Ở bờ hồ.
Trong số những người của Liệt Nhật Đế Quốc, một thanh niên trán có một vết kiếm quay người lại, lạnh lùng nhìn người của Minh Nguyệt Đế Quốc và Nam Cung Vân, "Xích Linh Quả sắp chín rồi, các ngươi mau cút đi!"
Vừa dứt lời, năm người của Minh Nguyệt Đế Quốc cùng Nam Cung Vân đều nhướng mày, vẻ mặt giận dữ.
"Ngô Phong, ngươi có ý gì, Xích Linh Quả này là do chúng ta tìm thấy trước, lẽ nào không có phần của chúng ta sao!" Một thanh niên trong số người của Minh Nguyệt Đế Quốc giận dữ nói.
"Hừ, các ngươi tìm thấy trước thì sao?" Ngô Phong nhếch mép khinh thường, "Nếu các ngươi không cút, vậy thì chết ở đây đi!"
"Ngươi..." Thanh niên Minh Nguyệt Đế Quốc tức giận đến mức không thể kìm chế được nhưng cố nén không động thủ. Hắn biết rõ Ngô Phong rất mạnh, nếu hắn ra tay, không có chút phần thắng nào.
Vài người khác của Minh Nguyệt Đế Quốc sắc mặt có chút u ám. Sức hút của Xích Linh Quả thực sự quá lớn nhưng bọn họ không phải đối thủ của Ngô Phong. Nếu không cẩn thận có thể sẽ bỏ mạng tại đây, vậy thì không đáng.
"Hừ, chúng ta đi!" Cuối cùng, năm người Minh Nguyệt Đế Quốc tự biết thực lực không đủ, chỉ có thể giận dữ rời đi.
Nam Cung Vân càng không có tính cách gì, ở lại đây chỉ có con đường chết nên cũng phải rời đi.
Như vậy, ở bờ hồ chỉ còn lại năm người của Liệt Nhật Đế Quốc. Mấy người bọn họ bình tĩnh đứng chờ đợi Xích Linh Quả chín.
Sau hai canh giờ.
Ào ào!
Bỗng, cây Xích Linh Quả khẽ lay động. Linh khí thiên địa xung quanh lập tức hướng về cây mà tuôn đến. Từng luồng linh khí nhập vào Xích Linh Quả, cuối cùng, từng quả Xích Linh Quả tỏa ra ánh hồng quang chói mắt, tựa như máu đỏ tươi.
"Chín rồi, cuối cùng cũng chín rồi!" Ngô Phong và mọi người mắt sáng lên, liếm môi có chút xao động.
Vút! Vút!
Trong nháy mắt, cả năm người cùng lúc xuất động.
Ầm!
Ngay lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên. Năm bóng người bị văng ra, hai người trong số đó trực tiếp bị đánh bay, "Ầm" một tiếng rơi xuống mặt hồ, tung lên vô số bọt nước.
"Hoàng Thăng, An Nam, các ngươi làm cái trò gì vậy!" Ngô Phong biến sắc, ban nãy chính là hai người này bất ngờ ra tay đánh bay hai người kia.
"Người nhiều thì cháo ít, bớt hai người phân thì những người còn lại có thể lấy được nhiều Xích Linh Quả hơn, sao lại không làm chứ." Hoàng Thăng và An Nam nhìn nhau cười, nụ cười có chút quỷ dị.
"Chẳng lẽ các ngươi định ra tay với ta sao!" Ngô Phong lạnh lùng nói.
"Yên tâm, ngươi là đội trưởng, sao bọn ta dám ra tay với ngươi chứ. Ba người chúng ta còn lại phân chia mười mấy quả Xích Linh Quả này là đủ rồi." Hoàng Thăng và hai người kia cười nhạt nói.
"Hừ! Tưởng rằng các ngươi không dám động đến ta!" Ngô Phong liếc hai người một cái, ngay lập tức ba người lại lao lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận