Thôn Linh Kiếm Chủ

Chương 144:: Từng bước ép sát

Thật vất vả, Lâm Tiêu rời khỏi di tích, chạy như điên trong Hắc Ngọc Sơn. Đêm lạnh như nước, yên lặng như tờ, thế mà lòng Lâm Tiêu cũng lên xuống bất định, hắn biết, chuyện quyển trục giả hiện tại cũng đã bị phát hiện, những người đó khẳng định sẽ tìm đến hắn, hắn nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Lâm Tiêu xuyên đêm chạy trốn, thi triển nhanh ảnh bộ, kéo ra từng đạo hư ảnh phía sau, dù hắn đã cố gắng nâng tốc độ lên mức nhanh nhất, nhưng vì còn phải cõng Mạc Thanh Phong, tốc độ không tránh khỏi bị chậm lại. Ngay lúc này, bỗng nhiên, mấy luồng khí tức từ phía sau đánh tới, tốc độ cực nhanh, chỉ một chút nữa là đuổi kịp. Lâm Tiêu nhíu chặt mày, đành phải giấu Mạc Thanh Phong vào bụi cây rậm gần đó, lúc quay người lại, mấy bóng người đã xuất hiện ở phía trước. "Lâm Tiêu, ngươi định dùng quyển trục để thu hút sự chú ý của ta, để ta trở thành tâm điểm, rồi nhân cơ hội ngươi bỏ trốn, quả là tính toán rất hay nhưng đáng tiếc, ta Độc Cô Phi đã sớm đoán được gian kế của ngươi, bây giờ xem ngươi trốn đi đâu!" Độc Cô Phi lạnh lùng nói. "Ha hả, nói trắng ra không phải là ngươi không có bản lĩnh, thèm thuồng quyển trục ấy ư, thứ bỏ đi!" Lâm Tiêu khinh thường nói, nhưng trong lòng lại đang suy tính, xem ra, tên Độc Cô Phi này vẫn chưa phát hiện, đó là một quyển trục giả. Độc Cô Phi hừ lạnh một tiếng, "Lâm Tiêu, ngươi giấu Mạc Thanh Phong ở đâu rồi?" "Ngươi quản được chắc?" "Được, vậy thì hãy để ta giết ngươi trước đã! Sau đó sẽ chậm rãi tìm hắn!" Vừa dứt lời, thân hình Độc Cô Phi nháy mắt biến mất. Đồng tử Lâm Tiêu hơi co lại, dưới chân đạp mạnh một cái, linh khí trong cơ thể đột nhiên bạo phát, ngón tay nhập lại hướng phía trước một điểm! Gần như cùng lúc đó, Độc Cô Phi xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu, đấm ra một quyền! Ầm! Theo một tiếng nổ vang, hai người liên tiếp lùi về phía sau, Độc Cô Phi lùi sáu bước, Lâm Tiêu lùi vài chục bước. "Mới vào viện mấy tháng, thực lực đã tăng trưởng đến mức như vậy, có thể đánh một trận với ta, xem ra gia tộc lo lắng cũng không phải không có lý, Lâm Tiêu, ngươi thật đáng chết!" Độc Cô Phi quát lạnh một tiếng, "Xoẹt" một tiếng rút kiếm ra, đạp chân xuống, nháy mắt lao nhanh về phía Lâm Tiêu. Lâm Tiêu chau mày, hiện tại hắn đang bị trọng thương, trên đường chạy trốn lại hao tổn không ít linh khí, cứ kéo dài như vậy, chắc chắn hắn không phải đối thủ của Độc Cô Phi, chỉ có tốc chiến tốc thắng, may ra hắn mới có một cơ hội. Thấy Độc Cô Phi đã đến gần, Lâm Tiêu rung cổ tay, linh khí trong cơ thể đột nhiên tuôn trào, rót vào mũi kiếm, tạo thành một vệt bạch quang chói mắt. Ngay lúc Độc Cô Phi áp sát, Lâm Tiêu hai tay giơ kiếm, hướng thẳng phía trước một trảm! "Thiên Linh Khí Bạo trảm!" Một tiếng nổ chói tai vang lên, một đạo kiếm khí cuồng bạo dài ba trượng xé gió mà ra, mang theo thế sấm sét ngàn cân, đột ngột chém về phía Độc Cô Phi. Cảm nhận được uy lực của luồng kiếm khí này, sắc mặt Độc Cô Phi chợt biến, một tay ấn xuống, linh khí trong cơ thể được hắn thôi thúc đến mức tận cùng. Hắn rất rõ, thực lực của Lâm Tiêu không thể dùng cách thông thường để đánh giá, ngay cả Lưu Cương và Độc Cô Minh đều thua dưới tay hắn, hắn tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ của hai người kia, cho nên vừa ra tay chính là một kích toàn lực. "Sấm đánh kiếm quyết!" Chỉ thấy trường kiếm của Độc Cô Phi vung lên, mang theo kiếm ảnh đầy trời, mỗi đạo kiếm ảnh đều mang theo một luồng lôi điện, phát ra âm thanh "Tách tách xì..." của điện lưu. Một khắc sau, những kiếm ảnh này bỗng chốc hợp thành một, cuối cùng hội tụ thành một thanh Hư Không kiếm đầy lôi điện, điện lưu quấn quanh thân kiếm, khiến không khí cũng rung lên nhè nhẹ. "Chết đi!" Độc Cô Phi hét lớn một tiếng, trường kiếm vung xuống, thanh hư không lôi kiếm trong nháy mắt chém ra! Trong tích tắc, hư không lôi kiếm liền chạm trán với kiếm khí, hung hăng va vào nhau. Rầm! ! Hai luồng khí tức điên cuồng tấn công, chớp mắt đột ngột bộc phát ra, nhấc lên một trận sóng linh khí mạnh mẽ, mặt đất trong vòng vài chục trượng nháy mắt nổ tung, khí tức mạnh mẽ quét ngang cả đại địa. Trong chớp mắt, cả bầu trời đêm đều bị ánh lôi điện rọi sáng, bị kiếm khí sắc bén bao phủ, thật sự kịch liệt! "Phốc ——" Lâm Tiêu phun ra một ngụm máu tươi, giống như diều đứt dây, bay ngược ra vài chục trượng, nặng nề ngã xuống đất. Một bên, Độc Cô Phi cũng liên tục lùi mười mấy trượng, sau cùng đạp mạnh chân xuống, mặt đất nổ tung, một luồng khí tức mạnh mẽ từ dưới chân hắn rung động ra, mới miễn cưỡng giữ vững được thân hình. Lúc này, trong cơ thể Độc Cô Phi một trận khí huyết cuồn cuộn, dù mạnh mẽ như hắn cũng phải nuốt xuống ngụm máu tươi xông lên cổ họng, trong miệng tràn ngập một mùi máu tươi nồng nặc. Lâm Tiêu dùng kiếm chống đỡ thân thể, cố gượng đứng dậy, nhìn chằm chằm Độc Cô Phi. "Tiểu tử, ngươi dù sao cũng không phải là đối thủ của ta, đáng tiếc, với thiên phú của ngươi, đáng lẽ nên ở Vấn Kiếm Học Viện thi triển tài năng, thế nhưng ngươi lại muốn đắc tội Độc Cô gia, nhất định phải chết!" Độc Cô Phi nghiến răng nghiến lợi nói. Lâm Tiêu cũng cười lạnh một tiếng, "Nói thẳng ra, chẳng phải Độc Cô gia các ngươi sợ ta sao, sợ ta lớn lên sẽ uy hiếp các ngươi, nếu không thì sao các ngươi lại gấp gáp muốn diệt trừ ta như vậy, nếu hôm nay ta không chết, sớm muộn gì, ta sẽ diệt Độc Cô gia của ngươi!" "Diệt Độc Cô gia ta, ha hả," Độc Cô Phi như nghe được chuyện cười lớn, cười nhạo không thôi, "Ngươi đúng là đang nằm mơ, bất quá cũng không sao, lập tức ngươi sẽ chết thôi, đến lúc đó, ta sẽ dùng mạng ngươi để tế điện cho đệ đệ ta!" Nói xong, vẻ sát ý trong mắt Độc Cô Phi lóe lên, cầm kiếm chậm rãi bước về phía Lâm Tiêu. Lâm Tiêu nắm chặt kiếm trong tay, vừa định xuất chiêu, liền bất ngờ ho ra một búng máu, vốn dĩ, Lâm Tiêu đã chịu không ít tổn thương, vừa rồi lại trải qua một trận kịch chiến, thân thể đã có chút không chống đỡ nổi. "Lâm Tiêu, ngươi sắp hết hơi rồi nha, ngoan ngoãn mà chết đi." Độc Cô Phi hung tợn cười một tiếng. Đúng lúc này, bỗng nhiên, mấy luồng khí tức mạnh mẽ đang chạy về phía này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận