Ta Nhân Vật Phản Diện Mở Bày, Nhân Vật Chính Cầu Ta Cố Gắng
Chương 93: Hô Diên đồng ý Thần
Sau khi ăn cơm xong ở quán cơm Thần Tại, Cố Lan Uyên đi gửi tin đã viết. Khi Tô Uyển Đồng, Miêu Nhã Huyên cùng Khương Cẩn Diên biết Cố Lan Uyên thực sự làm thật, đồng thời có một cái đánh giá mới về Cố Lan Uyên, đó là người có thù tất báo. Ngay trên đường về ký túc xá, Cố Lan Uyên hỏi thăm Miêu Nhã Huyên: “Cái kia, vu cổ thuật của Nam Chiếu Quốc, ta có thể học không? Nếu ngươi nguyện ý dạy ta, ngươi muốn cái gì, ta sẽ tìm cách kiếm về cho ngươi coi như học phí.” Cố Lan Uyên có chút muốn học vu cổ thuật, vu cổ thuật nổi tiếng khó phòng bị, dùng để hãm hại người khác thì quá tuyệt vời. Miêu Nhã Huyên quan sát Cố Lan Uyên từ trên xuống dưới, Cố Lan Uyên bị Miêu Nhã Huyên nhìn có chút khẩn trương. Miêu Nhã Huyên nhìn Cố Lan Uyên một hồi rồi nói ra: “Không được, nhưng cũng được.” “Hả?” Cố Lan Uyên không hiểu nhìn Miêu Nhã Huyên, không được, sau đó cũng được? Là ý gì? Miêu Nhã Huyên giải thích: “Việc học vu cổ thuật thông thường cần thời gian dài tu luyện và thừa kế, liên quan đến rất nhiều tri thức phức tạp, ngoài ra, học vu cổ thuật cũng cần thân phận và tư cách đặc biệt, bình thường chỉ có một vài nhân vật đặc biệt mới có thể học vu cổ thuật, trở thành một vu cổ sư. Bởi vậy, nếu cứ như vậy mà dạy ngươi vu cổ thuật thì chắc chắn không được, vì điều này trái với quy tắc, nhưng nếu... nếu như ngươi bái ta làm thầy, ta liền có thể dạy ngươi. Cho nên, ngươi muốn bái ta làm thầy không?” Vân Sơ Ninh, Tô Uyển Đồng và Khương Cẩn Diên trong đầu tưởng tượng cảnh Cố Lan Uyên gọi Miêu Nhã Huyên là sư phụ... Không được, muốn bật cười mất! Biểu lộ của Cố Lan Uyên cứng đờ, vội vàng khoát tay nói: “Thôi được rồi, coi như ta chưa nói gì.” Đồ Sơn Vấn Nhị nghi ngờ nói: “Tiểu Uyên Uyên, nếu bái sư thì Nhã Huyên sẽ dạy ngươi, chẳng phải ngươi đang muốn học sao?” “Đột nhiên ta không còn muốn học lắm, ngươi đừng có nói nhiều!” Cố Lan Uyên lo Đồ Sơn Vấn Nhị nói ra điều gì kinh thiên động địa, trực tiếp bảo nàng đừng lên tiếng. Nhưng Miêu Nhã Huyên lại chớp đôi mắt to, dụ dỗ Cố Lan Uyên: “Chỉ cần bái ta làm thầy, ta sẽ dạy ngươi nha~ thật sự không nghĩ đến sao?” Cố Lan Uyên quả quyết từ chối: “Cảm ơn, không cần cân nhắc!” Nói đùa, bắt hắn bái một nữ sinh gần bằng tuổi hắn làm thầy, thể diện hắn còn không cần nữa hay sao. Mà bây giờ cũng đã về đến khu ký túc xá, Cố Lan Uyên nói tạm biệt các nàng: “Gặp lại!” Cố Lan Uyên nhanh chóng về tới phòng mình. Hôm sau. Cố Lan Uyên ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, Đồ Sơn Vấn Nhị và các nàng đã đi học rồi. Mặc dù các nàng có công pháp của riêng mình, không cần học công pháp của Vô Nhai Thư Viện, nhưng các kỹ năng mà các lão sư của Vô Nhai Thư Viện dạy vô cùng hữu dụng, giúp các nàng thu hoạch rất nhiều, cho nên cơ bản mỗi ngày các nàng đều sẽ đi học nghe giảng. Sau khi Cố Lan Uyên đến quán cơm ăn, liền đem ghế bố chuyển ra ngoài ký túc xá, nằm phơi nắng trên ghế bố. Cảm nhận ánh mặt trời ấm áp chiếu lên da, Cố Lan Uyên cảm thán: “Đây mới là nhân sinh chứ ~ trước đây sống như cái gì vậy, lãng phí thời gian, tất cả tại lão đầu, khiến ta suýt nữa thì ghét ánh nắng luôn rồi.” Còn Ngô Sĩ, Trình Quý Mộc và Kim Tuấn Tề thì đã hết thời gian cấm túc, bọn hắn cũng trở về ký túc xá. Bọn hắn thấy Cố Lan Uyên đang phơi nắng, đều tức giận trừng mắt liếc Cố Lan Uyên một cái, sau đó ủ rũ bỏ đi. Trong một căn phòng. Ngô Sĩ ba người đang quỳ một chân xuống trước mặt một người. Người ngồi trước mặt cầm quạt xếp phe phẩy trong tay, tay cầm một quyển sách đọc, thậm chí còn không thèm liếc Ngô Sĩ ba người một cái, mở miệng hỏi: “Nói xem, vì sao bị cấm túc?” Ngô Sĩ khẩn trương nói: “Thật xin lỗi thái tử điện hạ, hôm qua vốn dĩ chúng ta muốn dằn xuống nhuệ khí của võ giả Đại Lương Quốc, nhưng không ngờ con trai của Thái úy Đại Lương Quốc cũng đến Vô Nhai Thư Viện cầu học, sau đó...” Ba người Ngô Sĩ, người đang ngồi trước mặt, là thái tử của Tây Kỳ Quốc, Hô Diên Duẫn Thần. Hô Diên Duẫn Thần đặt cuốn sách trên tay xuống, ánh mắt sắc bén nhìn Ngô Sĩ ba người: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đây là địa bàn của Đại Lương Quốc, đừng gọi ta là thái tử điện hạ, hãy gọi ta là thiếu gia!” Ba người Ngô Sĩ vội vàng nói xin lỗi: “Vâng, xin lỗi, Hô Diên thiếu gia.” Hô Diên Duẫn Thần tiếp tục hỏi: “Sau đó, tên con trai của Thái Úy đó đã đứng ra bênh vực cho bọn chúng, khiến các ngươi bị nhốt vào phòng tạm giam đúng không?” Ba người Ngô Sĩ run rẩy đáp: “Dạ đúng.” Hô Diên Duẫn Thần hít một hơi thật sâu: “Chúng ta đã bỏ ra rất nhiều tiền của để đưa các võ giả ưu tú của Tây Kỳ Quốc đến đây, tại sao để ba tên ngu xuẩn các ngươi vượt qua được cuộc kiểm tra?” Ba người Ngô Sĩ đều câm như hến, không ai dám lên tiếng. Hô Diên Duẫn Thần giọng lạnh tanh: “Trước đó đã nói vô số lần rồi, lần này đến Vô Nhai Thư Viện, ngoài việc học tập và nỗ lực trưởng thành ở đây, chúng ta còn có việc rất quan trọng cần làm, bảo các ngươi khiêm tốn một chút, sao các ngươi không chịu nghe lời vậy!” Hô Diên Duẫn Thần đập mạnh tay lên bàn, khiến ba người Ngô Sĩ giật mình run rẩy. Ánh mắt Hô Diên Duẫn Thần âm trầm nhìn Ngô Sĩ ba người: “Ta nói lại lần nữa đây, đừng đi gây chuyện! Nếu còn tái phạm nữa, các ngươi cũng không cần quay về Tây Kỳ Quốc nữa!” Ngô Sĩ vừa sợ sệt vừa lúng túng nói: “Cái... Hô Diên thiếu gia...” Hô Diên Duẫn Thần không hài lòng: “Có chuyện thì nói mau lên! Đừng có ấp a ấp úng!” Ngô Sĩ gục đầu xuống đất, run rẩy nói: “Cái tên Cố Lan Uyên, con trai Thái úy đó, hôm qua còn nói sẽ tìm người xử lý đám thuộc hạ của chúng ta ở Giang Cổ Quận, chúng ta không biết hắn có nói thật hay không.” Ánh mắt Hô Diên Duẫn Thần lướt qua một tia sát ý, ngữ khí âm tàn nói: “Ba người các ngươi giỏi lắm, đến đây mới nửa năm, đã chọc phải con trai Thái Úy rồi!” “Thật, thật sự xin lỗi Hô Diên thiếu gia!” Hiện giờ, ba người Ngô Sĩ vô cùng hoảng sợ. Vị thái tử điện hạ này của bọn hắn, ở Tây Kỳ Quốc nổi tiếng là người tâm ngoan thủ lạt, không chỉ thủ đoạn tàn nhẫn, mà thiên phú của người đó cũng được ca ngợi là thiên tài có tiềm năng ngang hàng với Hô Diên Chước Hoa. Hô Diên Duẫn Thần sát khí đằng đằng nói: “Nếu không phải ở đây không được phép giết người, ta đã xẻo thịt ba người các ngươi ra rồi! Nếu có chuyện gì xảy ra với người của chúng ta ở Giang Cổ Quận, thì ba người các ngươi cứ trực tiếp lấy cái chết để tạ tội đi!” Hô Diên Duẫn Thần thật sự đã tức đến mức không kiềm chế được với ba người Ngô Sĩ này. Lần này Tây Kỳ Quốc có tổng cộng 9 người được chọn tham gia, không ngờ lại có đến ba tên xuẩn ngốc như vậy. Nhưng sự việc đã đến nước này, Hô Diên Duẫn Thần buộc phải nghĩ cách giải quyết. “Kể lại cho ta nghe chi tiết về những mâu thuẫn giữa các ngươi và Cố Lan Uyên đi!” Ba người Ngô Sĩ, người một lời, người một câu kể lại sự tình cho Hô Diên Duẫn Thần nghe. Hô Diên Duẫn Thần tức giận nói: “Thật là ba tên ngu xuẩn, vì cái thể diện buồn cười của các ngươi mà lại khiến cho những người ở Giang Cổ Quận của chúng ta gặp nguy hiểm. Nếu các ngươi làm hỏng kế hoạch của chúng ta, thì các ngươi chính là tội nhân của toàn bộ Tây Kỳ Quốc! Các ngươi có biết bây giờ Cố Lan Uyên ở đâu không!” “Dạ, hắn đang ở trong khu ký túc xá, hình như là đang phơi nắng thì phải…” “Cút ngay đến đó cho ta, hắn bảo các ngươi làm gì thì các ngươi cứ làm theo! Nếu hắn nhắm vào chúng ta thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn đấy!” “Vâng, chúng ta đi ngay!” Ngô Sĩ, Trình Quý Mộc và Kim Tuấn Tề vội vàng rời khỏi phòng, đi tìm Cố Lan Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận